Cánh tay này khỏi rất nhanh nhỉ, không những không cần đút cơm cho ăn mà còn có thể tự mình nấu.
Ôi, đàn ông:)
Vân Đóa chậm rãi đi xuống phòng ăn, khi nhìn thấy những gì trên bàn, cô đã bị sốc nhẹ.
Người đàn ông này nấu bữa sáng nhưng rõ ràng lại giống như làm tiệc buffet khách sạn. Không biết anh lấy loại bếp điện giữ nóng đó ở đâu, bếp hình tròn tạo thế chân vạc trên mặt bàn nhìn rất hoành tráng.
Vân Đóa đi đến mở nắp và thấy bên trong có vài lát bánh mì nướng. Cháo và nước trái cây đang bốc hơi, bên cạnh có hai quả trứng rán —— lòng trắng trứng có hình bầu dục kỳ lạ, với rìa trứng không đều bất quy tắc.
Vân Đóa cố gắng xác định và liên tưởng hồi lâu, đoán rằng có lẽ anh đang muốn rán một quả trứng hình “Vân Đóa”…
*Vân Đóa = Đám mây
“Meow —— “
Mèo tình địch của cô đột nhiên xuất hiện.
Lệ Tiểu Bạch nhảy lên trên bàn cơm, há to mồm hướng Vân Đóa Meow một tiếng. Mèo trắng lớn kiêu ngạo vẫn dùng đôi mắt bệ nghễ nhìn cô giống tối hôm qua, nhưng khí thế không bằng như cũ nữa, trong tiếng kêu còn mang theo chút lo lắng.
Tiểu Bạch kêu hai tiếng, nhảy khỏi bàn và chạy lên cầu thang, lúc này Vân Đóa mới thấy bát thức ăn của nó ở ngay lối lên cầu thang—— bên trong rỗng tuếch.
Có vẻ như ai đó chỉ lo làm bữa sáng mà quên cho mèo ăn.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh bát tựa như một người đàn ông hèn mọn bị cặn bã phụ lòng thật đáng thương.
Vân Đóa cho mèo trắng một ánh nhìn “Ngươi là bại tướng dưới tay bổn cung” và đi tới lấy bát thức ăn.
Con mèo bị đánh bại cũng rất có linh tính, nhẹ nhàng rón rén dẫn Vân Đóa đến trước một cái tủ bát. Từ bên trong tủ Vân Đóa đã lấy một bát thức ăn mèo thật lớn cho Tiểu Bạch.
Lúc đứng dậy cô vô tình nhìn qua thùng rác trong phòng bếp, ánh mắt như đông cứng lại.
Bên trong là trứng chiên, nhiều cái hình thù kỳ quái trông vô cùng thê thảm —— có lẽ đều là những tác phẩm “cloud eggs” thất bại.
Vân Đóa nhìn chằm chằm vào thùng rác vài giây rồi lại nhìn Tiểu Bạch đang hút thức ăn điên cuồng, trái tim cô đột nhiên ấm áp giống như bị ngâm trong nước nóng, nhiệt độ lên cao.
Không đói bụng, nhưng cô vẫn quay lại bàn ăn và lấy cho mình một quả trứng đám mây từ bếp giữ nhiệt.
**
Hôm nay Lệ Kiêu hơi cáu kỉnh.
Trong thời gian nghỉ tập, anh đặc biệt quay lại kiểm tra điện thoại của mình. Đã nhớ đến mèo nên anh nhắn cho cô gái nhỏ, “Tôi quên không cho Tiểu Bạch ăn, em giúp tôi nhé”.
Sau đó cô trả lời: “Tôi cho nó ăn rồi”.
Dường như cô không xem phần tin nhắn còn lại.
Giống một cái máy cho ăn không có cảm xúc:)
Lệ Kiêu khẽ chép miệng một cái, nhíu mày bất đắc dĩ.
“Này.” Anh dùng cùi chỏ chạm vào người Từ Bân Bân ở bên cạnh, “Khi bạn gái giận thì chú mày thường làm gì?
Từ Bân Bân và bạn gái đã yêu nhau từ cấp 3, hai người bên nhau đã nhiều năm rồi. Cô gái này cũng tập thể thao và nhảy cao, cô ấy cao, nước da ngăm đen và tính tình nóng nảy, mỗi lần chạy đến câu lạc bộ cãi nhau với Từ Bân Bân thì cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Từ Bân Bân vô cùng thích thú nói “yo” và cười phá lên, “Chị dâu nhỏ giận anh à?”
Lệ Kiêu cáu kỉnh bắt đầu không kiên nhẫn, “Con mẹ nó chứ, hỏi mày mà mày làm sao thế!”
“Em sẽ dỗ cô ấy. Nhưng sau này em phát hiện có một biện pháp dùng rất tốt, ” Từ Bân Bân tạm ngừng, “Nhưng chắc Kiêu ca anh không thể học được rồi.”
Lệ Kiêu nhướng mi: “Biện pháp gì?”
Từ Bân Bân nhếch mép cười xấu xa, “Mỗi ngày làm một hiệp là được rồi.”
Lệ Kiêu: “…”
Con mẹ nó.
Cái này đúng thật là anh không học theo được.
Từ Bân Bân bắt đầu hiến kế, “Bây giờ dù cô ấy có giận đến cỡ nào thì em cũng không sợ, đè xuống trực tiếp làm một hiệp, làm cho khóc thì sẽ không náo loạn nữa. Em nói Kiêu ca phải kiên cường lên, anh được hay không được? Đừng để một cơ thể to lớn như vậy trở nên vô ích!”
Lệ Kiêu: “!”
Lệ Kiêu bật dậy và tung nắm đấm, Từ Bân Bân lùi lại như đã chuẩn bị trước —— nhưng không thể tránh thoát, trên lưng anh đã trúng một quyền.
Anh cười xấu xa bỏ chạy.
Hiếm khi thấy anh cả của mình bị nghẹn, thật sự ăn đánh cũng đáng.
Lệ Kiêu thấp giọng mắng “ĐM”, lồng ngực cường tráng thoáng phập phồng một chút.
Cái quái gì.
Anh cũng thật sự là váng đầu mới đi hỏi cẩu tử này. Không phải anh không biết mấy đứa nó niệu tính* thế nào.
*尿性: niào xìng: tính cách nước tiểu, một từ phương ngữ Đông Bắc, mô tả một người có tính cách tươi sáng và nóng nảy, có thể được mở rộng để chỉ sự “lợi hại”, có khi được sử dụng để trêu tức ai vì nhu cầu giảm sút.
Vân Đóa Đóa của anh mà giống như những người phụ nữ khác sao!
Tiểu tiên nữ có thể giống nhau sao!
Có thể…
Sao?
Đôi mắt đen láy của Lệ Kiêu lạc trôi trong chớp mắt, anh không khỏi lại nghĩ tới hình ảnh tiên nữ mặc váy ngủ tối qua. Nốt ruồi chu sa nhỏ lờ mờ trên vai cô và phần phồng lên mềm mại dưới xương quai xanh yếu ớt…
Một giây sau, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh lạ lẫm —— trong căn phòng đó, bộ váy voan mỏng nhẹ rơi ở một bên. Cô khẽ khóc, mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt anh dường như cũng bị thiêu đốt khi nhìn cô…
Lệ Kiêu đưa tay che lên xương mày, chật vật tự mắng chính mình.
Anh đang suy nghĩ gì vậy chứ.
Cô đã giận thành như vậy mà anh còn có tâm tư muốn những thứ này.
Ôi Lệ Kiêu, may còn có phải là người hay không.
**
Lúc Vân Đóa ra khỏi địa điểm tổ chức hội nghị đã gần 5 giờ. Cô nhớ tới buổi phát sóng trực tiếp lúc 6 giờ, liền bắt đầu lục tung mọi thứ để chuẩn bị thật nhanh.
Ngay khi cô đang lắc lắc cổ và cố gắng thắt lại chiếc thắt lưng phía sau, thì có ba tiếng gõ nhẹ lên cửa.
“Tôi đã về rồi.” Giọng nói trầm khàn rầu rĩ của người đàn ông giống như một cậu bé vừa về nhà sau khi gây họa ở trường.
Vân Đóa mím môi và phát ra một tiếng “ừm” nhẹ.
“Vân Đóa…” Lệ Kiêu nhẹ giọng gọi cô, “Em ra đây được không?”
Vân Đóa không nói gì. Cô đang hết sức cố gắng mang đai lưng bằng hai tay và ép chiếc eo nhỏ nhắn của mình về phía trước.
“Em đói không? Buổi sáng ăn ít như vậy. Ra đây tôi đưa em đi ăn cơm chiều.”
“Tôi không đói.” Vân Đóa chỉ trả lời vấn đề phía trước.
Lệ Kiêu im lặng trong vài giây, có một tiếng thở dài yếu ớt sau cửa.
“Em vẫn không để ý đến tôi sao?” Thanh âm từ tính của người đàn ông hơi khàn khàn, trong giọng điệu lại có vẻ hơi chua chát mà Vân Đóa chưa từng nghe qua.
Cô dừng động tác trên tay, không biết vì sao trong lòng cũng thấy hơi đắng chát, như bị dội nước chanh.
“Bây giờ tôi đang bận.” Vân Đóa liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Chờ lát nữa.”
Lệ Kiêu không nói gì thêm. Một lúc sau, anh bước ra khỏi cửa.
Vân Đóa sờ dây buộc sau lưng lần nữa, nhưng tâm trí cô đã hoàn toàn mất tập trung.
Cô nhớ tới bài viết tối hôm qua có nói, tâm trạng cô quá nặng nề, còn có câu “Anh ấy cũng sẽ khó chịu”.
Cho nên, anh ấy đang khó chịu sao…
Lòng Vân Đóa trầm xuống.
Dây đai phía sau mới thắt được một nửa cô cũng chẳng muốn làm nữa. Cô chỉ trang điểm đơn giản trước gương rồi đặt điện thoại và điều chỉnh góc độ.
Đã có rất nhiều người hâm mộ chờ đợi trong phòng phát sóng trực tiếp. Vân Đóa nhìn về phía màn ảnh cười cười, “Buổi tối tốt lành~ “
Mọi người nhiệt liệt đáp lại:
【 buổi tối tốt lành Đóa muội! 】
【Cuối cùng thì em cũng xuất hiện rồi! 】
【 sao lại thay đổi bối cảnh? Đóa muội em đang ở đâu! 】
【 Đóa muội gả vào khu nhà cao cấp rồi hả?? 】
Vân Đóa cười khẽ, “Tôi ở nhà bạn.”
【 Nhà bạn?? Nam hay nữ? 】
【em còn thiếu bạn sao! 】
【 cảm thấy tinh thần của Đóa muội không tốt lắm, bộ dạng cười có vẻ mệt, đau lòng TAT, hay là hôm nay phát sóng ngắn hơn một chút 】
Vân Đóa đóng băng trong giây lát.
Rõ ràng như vậy sao?
Cô không thể không ngồi thẳng dậy và nhanh chóng kiểm soát biểu cảm của mình.
Bởi vì không phải cuối tuần, hơn nữa học sinh trung học đang thi cử nên tối nay trong phòng trực tiếp cũng không có quá nhiều người. Vân Đóa live nghiêm túc một lát nữa, đột nhiên số lượng bình đột nhiên tăng chóng mặt, hơn nữa ngày càng nhiều với tốc độ cực nhanh.
Vân Đóa tò mò kề sát vào màn hình:
【 cmn! 】
【Đóa muội, có trộm vào phòng em kìa!! 】
【 làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hình như cô ấy chưa phát hiện 】
【 Đóa muội nhìn bọn tôi! Đừng quay đầu, trực tiếp chạy ngoài! Nhanh!! 】
【 tôi hoảng đến khóc rồi làm sao bây giờ ah 】
【 ah ah ah ah con mẹ nó chứ, muốn bò qua dây cáp quá đi, Đóa muội đừng nhúc nhích ah ah!! 】
【 tôi bắt đầu quay màn hình lấy chứng cớ rồi, mọi người tỉnh táo! 】
…
Vân Đóa ngơ ngác. Sau khi quay đầu lại cô sững người.
Ngoài cửa sổ có người.
Dáng người cao lớn ngược sáng chặn ngoài lớp kính thủy tinh, gần như hòa cùng một thể với ánh hoàng hôn.
Hai tay Lệ Kiêu vịn tường xuôi theo, cả người treo ở ngoài cửa sổ.