Điều đáng sợ nhất là, ở nhà cô, quý Bắc Chu lại thể hiện sự thẳng thắn tự nhiên, ngược lại bố mẹ cô lại có hơi ngượng ngùng cẩn thận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Sơ Thịnh, bạn con tới tìm, mà trời lạnh thế này, con lại để người ta đứng ở bên ngoài trời lạnh thế hả.” Lâm Kiến Nghiệp cau mày.
“Chú đừng trách cô ấy, là do cháu đến đột ngột quá, hai tay không mang gì cả, cũng không tiện vào, cho nên mới đứng ngoài cửa.” Quý Bắc Chu giúp cô giải thích.
Chỉ một câu ngắn ngủi của Quý Bắc Chu, lại lấy được thiện cảm của hai vợ chồng nhà họ Lâm.
Biết bảo vệ con gái họ, có chừng có mực, hiểu lễ nghĩa, nói chuyện biết tiến biết lùi, vóc dáng cao, hai người càng cảm thấy chàng trai này không tệ.
“Hai đứa muốn ra ngoài chơi hả.” Trình Diễm Linh cười nói, “Vậy đi nhanh lên, trời sắp tối rồi.”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lâm Sơ Thịnh muốn ra ngoài, mà bố mẹ cô lại có vẻ như muốn đuổi cô đi nhanh.
Khi hai người rời đi, Lâm Kiến Nghiệp còn cười bảo Quý Bắc Chu có rảnh thì đến nhà chơi, ăn bữa cơm với nhau.
Nhìn theo bóng dáng dần biến mất của hai người, Lâm Kiến Nghiệp còn xúc động, “Chàng trai kia nói năng không tệ, rất đáng tin cậy.”
“Anh chàng kia đáng tin cậy, còn ông chẳng đáng tin cậy chút nào.” Trình Diễm Linh khẽ hừ, “Vừa rồi ông nói chuyện với cậu ta hồi lâu, mà toàn nói chuyện lá trà, còn không hỏi cậu ta họ gì luôn, ông chẳng thông minh gì cả.”
Lâm Kiến Nghiệp khẽ ho hai tiếng, lần đầu tiên thấy “bạn trai mập mờ” của con gái, ông cũng thấy căng thẳng mà.
Trong chốc lát không biết nói gì cả, nói thêm vài câu về mấy lá trà, lại quên mất luôn cả chuyện chính.
Quên mất hỏi luôn cả thông tin cá nhân.
—
Hai vợ chồng nhà họ Lâm đang buồn phiền, thì Lâm Sơ Thịnh cũng thấy buồn rầu như thế.
Rốt cuộc Quý Bắc Chu đã dùng cách gì vậy?
Quý Thành Úc theo đuổi cô mấy năm mà còn chưa dám bước vào cửa nhà cô, thấy bố cô thì cậu ta còn chạy nhanh hơn cả con thỏ, vậy mà anh còn uống trà nói chuyện với bố cô nữa.
Ngay cả con chó từng cắn Quý Thành Úc, ở bên cạnh anh thì ngoan như mèo, nếu Quý Thành Úc mà nhìn thấy, chắc cậu ta khóc thét lên mất.
Khi bị anh trông thấy mặc bộ đồ ngủ kia, cô đã thấy rất lúng túng, lúc này lại không biết anh nói chuyện gì với bố mẹ, đầu óc Lâm Sơ Thịnh loạn cả lên, đặc biệt là khi đi bên cạnh Quý Bắc Chu, dọc đường đi cũng có không ít người quay lại nhìn hai người.
Dáng vẻ anh hơn người, vóc dáng cao, lại kiêu ngạo, đừng nói đến phụ nữ, mấy chàng trai cũng đều nhìn anh mấy lần, tiện thể… nhìn về Lâm Sơ Thịnh luôn.
“Đi ăn cơm ở chỗ nào được?” Sau khi Quý Bắc Chu học đại học xong thì rất ít khi về Giang Đô, nếu nói đi tìm quán ăn, đúng là không biết phải tìm chỗ nào.
Lâm Sơ Thịnh cũng biết mấy nhà hàng khá ngon, nhưng không biết khẩu vị của anh ấy như thế nào, “Anh có muốn ăn món gì nhất không?”
“Em quyết định đi, tôi không kén ăn đâu.”
“Vậy ngồi xe đi trung tâm thành phố trước nhé.”
Lâm Sơ Thịnh gọi một chiếc xe taxi, đi đến nội thành cũng chỉ có giá khởi điểm, nhưng cô đã đánh giá thấp lượng người đi chơi trong đêm đón tết dương, không thể gọi được xe, Giang Đô cũng không được xem là một nơi phát triển, nên không có tàu điện ngầm, chỉ có thể chọn đi xe buýt.
Nhà họ Lâm cách nội thành cũng khá xa, khi mới vừa lên xe, vẫn còn hơn một nửa ghế trống, hai người có thể ngồi xuống, nhưng đến một trạm khác lại có nhiều người lên xe, cũng có không ít người mang trẻ con theo, hai người nhường lại chỗ ngồi, tìm chỗ ít người túm vào cái vòng trên xe buýt hoặc tay vịn của xe.
Nhưng chiếc xe vẫn còn chỗ trống lúc nãy, rất nhanh đã trở nên đông đúc ồn ào.
Nhiều người hơn, khoảng cách giữa hai người cũng phải sát lại gần nhau.
Đợi đến khi tài xế bắt đầu thét to mấy người bên trong dồn vào tiếp đi, Lâm Sơ Thịnh đã bị dồn đến mức không còn chỗ để lùi nữa, khó tránh khỏi việc đụng chạm với người khác.
Quý Bắc Chu duỗi tay ra che ở phía sau người cô, giúp cô ngăn đám người đang chen chúc lại.
Nhưng tư thế này rất mập mờ, giống như ôm cả người cô vào trong ngực anh.
Tới gần nội thành, bắt đầu kẹt xe, xe bus cứ đi rồi lại dừng, theo quán tính, Lâm Sơ Thịnh cũng bị ngã về phía trước, bàn tay đang nắm chặt lấy vòng tròn trên xe buýt, cổ tay mất lực, trong một lần tài xế phanh gấp, cả người cô mất khống chế…
Bất ngờ đụng vào trong ngực Quý Bắc Chu.
Trong nháy mắt, một mùi thuốc lá thoang thoảng chui vào chóp mũi cô.
“Ngại quá.”
Lâm Sơ Thịnh vừa mới chuẩn bị tránh đi, tài xế lại phanh gấp lần nữa, cô lại ngã vào trong ngực anh.
Không có gì chống đỡ, cả người nghiêng ngả theo chiếc xe buýt.
Nhưng giây tiếp theo, eo cô bỗng nhiên bị siết lại, cô thấy tim mình hẫng một nhịp, cả người bị Quý Bắc Chu giữ chặt ở trong ngực.
Lâm Sơ Thịnh cũng căng thẳng, cả người cứng đờ.
“Có bị đụng vào không?” Quý Bắc Chu cúi đầu, hơi thở ấm áp lan ra.
“Không sao.”
Mặc dù mặc nhiều lớp quần áo, nhưng Lâm Sơ Thịnh vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ở bên hông.
Bên trong xe quá ồn ào, hình như Quý Bắc Chu không nghe thấy, anh hơi cúi đầu, “Em nói gì?”
“Tôi không sao, cảm ơn.” Lâm Sơ Thịnh khẽ nói câu cảm ơn.
“Dọc đường em nói được có mấy câu, là vì bộ đồ ngủ kia à?”
Trong nháy mắt Lâm Sơ Thịnh thấy có hơi xấu hổ lúng túng, vừa mới chuẩn bị duỗi tay giữ lấy tay vịn để tránh khỏi anh, thì bỗng thấy anh áp sát lại gần.
Trong không gian nhỏ bé.
Trái tim Lâm Sơ Thịnh như treo lơ lửng, cô nín thở một cách cẩn thận.
“Tôi thấy em rất chân thật đáng yêu, ở trước mặt tôi, em chỉ cần là chính mình một cách chân thật nhất…”
Hơi thở của anh còn kèm theo cả mùi thuốc lá thoang thoảng, dừng ở trên mặt cô…
Như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nóng bỏng thiêu đốt.
“Tôi sẽ rất thích.”
Xung quanh ồn ào nhốn nháo, Lâm Sơ Thịnh lại chỉ nghe được tiếng tim đập như nổi trống của cô.
Trái tim đập loạn, hơi thở rối loạn.
Ngay cả khi xe buýt đến trạm cô cũng không có phản ứng, nhiều người quá, muốn xuống xe cũng không dễ, Quý Bắc Chu lại giữ chặt tay cô một cách tự nhiên, che chở cô xuống xe.
Tim đập thình thịch, cơn gió thổi qua, mu bàn tay hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay hai người kề sát vào nhau, lại có một tầng mồ hôi nóng.