Không mê tiền, chẳng lẽ mê con gái bà thật sao?
Lớn lên đẹp trai như vậy, đáng tiếc mắt bị mù.
Thẩm Tô Khê đang định nói gì đó để dời lực chú ý của Thẩm Thanh, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Cô vô thức nghĩ Giang Cẩn Châu quay lại, vội vã mang dép lê ra mở cửa.
Không phải người cô nghĩ đến.
“Xin chào.” Người đối diện đưa cho cô một túi hàng mỏng cùng với một cây bút: “Cô có hàng chuyển phát nhanh, xin vui lòng ký nhận.”
Thẩm Tô Khê nhìn thông tin người gửi, không thấy tên tuổi gì, cô tùy tiện ký hai nét, người chuyển hàng vừa đi, cô đứng ngay cửa mở ra xem.
Bên trong chứa mấy tấm ảnh cùng vài thông tin.
Nhìn thấy rõ người trong ảnh, đầu Thẩm Tô Khê như bị đánh một cú, ong ong cả lên, suy nghĩ trống rỗng, nghĩ thế nào cũng không giải quyết nổi mớ hỗn độn trong đầu.
Cô đứng bất động ở đó một lúc lâu, mây mù trước mắt mới chậm rãi tan đi. Cùng lúc, cảm giác bị lừa gạt trào dâng, khiến cô cực kỳ không thoải mái.
Chuyện về Giang Cẩn Châu, đa số đều là Tần Mật kể cô nghe.
Cha mẹ làm trong doanh nghiệp nhà nước, gia cảnh xem như cũng khá giả.
Tầm mắt Thẩm Tô Khê lại rơi xuống ảnh chụp, người đàn ông mặc bộ vest rộng, lông mày rậm nam tính, ngón tay thon dài cầm micro, khớp xương rõ ràng, lúc không cười khiến người khác cảm giác áp bách.
Cô nhìn bức ảnh rất kỹ, hàng chữ màu đỏ sau lưng anh cũng lọt cả vào mắt cô.
– –
Xem như cũng khá giả.
Đây là khá giả trong miệng Tần Mật?
Sao cô không biết Giang gia ở Việt thành là hạng khá giả?
Từ khi nào tài sản sở hữu hàng tỉ thì mới đạt tiêu chuẩn khá giả?
Hai kẻ lừa đảo cùng một giuộc này!
Cái gì mà “Anh sẽ vĩnh viễn yêu em?”
Cho tôi yêu tiền của anh là được!!!
“Đứng đó làm gì?” Tiếng Thẩm Thanh cách không xa truyền tới.
Bà bước tới, rủ mắt nhìn: “Đó là cái gì?”
Thẩm Tô Khê ra vẻ bình tĩnh, cất bức ảnh lại vào túi hàng: “Không có gì, tài liệu nhân viên gửi tới thôi.”
Thẩm Thanh ừ một tiếng, không để trong lòng.
Lần hợp tác này của Thẩm Thanh không quá thuận lợi, đối phương đưa ra không ít yêu cầu hà khắc, hai bên cứ thế giằng co, bàn bạc mấy ngày cũng chưa thỏa thuận xong.
Thời gian này bà ở lại chung cư cùng Thẩm Tô Khê.
Cũng may mấy ngày gần đây Liễu Y Lan không về nhà, buổi tối không phải nghe thanh âm lau súng cướp cò.
Ở chung mấy ngày, Thẩm Thanh thật sự nhìn không nổi bộ dạng nhếch nhác của con gái: “Suốt ngày nằm nhà làm gì, không ra ngoài à?”
Thẩm Tô Khê lười biếng nói: “Hiệu sách có người lo, con không đến cũng chẳng sao.”
Cô đến cũng đâu có giúp được gì.
“Bạn trai con đâu?” Thẩm Thanh nghi ngờ.
Con gái bà có chỗ nào giống người đang yêu đương ngọt ngào? Suốt ngày thơ thẩn ở nhà như góa phụ.
“Chắc là đang tự đào hố chôn mình rồi.” Thẩm Tô Khê nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thanh nghe không rõ: “Hà? Con nói gì?”
Thẩm Tô Khê giật giật khóe miệng: “Không có gì… Anh ấy bận đi làm, không rảnh chơi cùng con gái mẹ đâu.”
Gia nghiệp lớn như vậy, sao có thể không bận?
Lời này cũng không giả, mấy ngày gần đây Giang Cẩn Châu chạy hết nơi này tới khác đi công tác, hai người không gặp mặt, chỉ là mỗi ngày đều gọi điện vài lần.
Thẩm Tô Khê còn đang giận, lần nào cô cũng giả bộ không nghe thấy, qua nửa ngày mới xuất hiện.
Lúc trả lời điện thoại cũng chỉ qua loa lấy lệ.
Giang Cẩn Châu phát giác cô đang giận hờn, không biết vì sao, nhưng mặc kệ vì lý do gì, tóm lại là anh không đúng.
Thừa lúc rảnh rỗi, anh tự mình lựa cho cô một chiếc vòng cổ, gửi bưu điện qua nhà Thẩm Tô Khê.
Lúc nhận được chuyển phát nhanh, Thẩm Tô Khê vui vẻ không thôi, chờ đến khi đeo thử vòng, thiếu chút nữa làm cô lóe hết cả mắt, cô mới chợt nhận ra mình quả thật không có tiền đồ.
Cô là người dễ dỗ vậy sao?
… Hình như là thế thật.
Nhưng loại tức giận âm ỉ này lần nữa bùng lên khi cô đụng phải Lâm Diệp Thư ở cửa hàng tiện lợi trong khu.
Khi đó, cô đang gọi điện chỉ trích Tần Mật: “Chuyện mày tiết lộ địa chỉ nhà cho mẹ tao tạm thời không tính đến, nhưng chuyện Giang Cẩn Châu thì đừng hòng tao tha cho mày.”
Tần Mật liên miệng xin tha một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Không phải mày cũng có nhiều chuyện giấu cậu ta hay sao?”
?
Thẩm Tô Khê nghẹn họng: “Hai chuyện này sao mà giống nhau được?”
“Vậy mày nói đi, khác chỗ nào?”
“Chuyện tao giấu sao có thể so sánh với anh ấy được? Tao chỉ là người bình thường thôi, trong nhà có chút tiền, mở một hiệu sách kiêm người mẫu chụp họa báo. Nhưng mày nhìn anh ấy đi.”
Cô cho ví dụ: “Giống như mày giấu người ta trúng vé số được 10 đồng, cùng với trúng 100 triệu tệ, sao mà giống nhau được?”
“……”
Tần Mật hết chỗ nói, lần đầu tiên cô biết vé số còn có thể so sánh như vậy.
Trầm mặc một lúc, Tần Mật mở miệng: “Nếu mày thật sự không thể tha thứ chuyện Giang Cẩn Châu lừa mày, thì bây giờ chuyện mày làm không phải là nổi giận với tao, mà là nói chia tay với cậu ta.”
Thẩm Tô Khê á khẩu không trả lời được.
Nói thật, vào ngày mắng chửi Giang Cẩn Châu, cô giận thật, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.
Bên kia loa im lặng cũng là lúc Tần Mật bắt lấy cơ hội: “Làm Giang thiếu phu nhân tương lai có gì không tốt? Muốn mua cái gì thì mua, thưởng thức trà chiều, đi spa,… Tao thấy mày nên mừng thầm thì hơn.”
“……?”
Thẩm Tô Khê đột nhiên muốn thọc tay qua điện thoại cho người chị em plastic của mình một đấm.
Cô là loại cá mặn chỉ biết ăn no chờ chết sao?
Tuy rằng nghe những cái Tần Mật nói, cô cũng thấy động lòng… một chút.
Cuối cùng, Thẩm Tô Khê mạnh miệng: “Tóm lại, anh ấy lừa tao là không đúng.”
Cô thiếu tự tin cúp điện thoại, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầm mắt xuyên qua những tán lá, rồi bỗng nhiên cứng lại.
Đúng là gặp quỷ.
Lúc trước gặp Lâm Diệp Thư ngoài khu, sau đó nhận được túi chuyển phát nhanh nặc danh, cô có ngu ngốc cỡ nào cũng nhận ra mối liên hệ trong đó.
Ngoài cô ả ăn no rảnh rỗi, cả ngày nhại đi nhại lại bài ca “mười năm” thì còn ai vào đây nữa?
Sau ngày ở Nhã Hiên Trúc, hai người không gặp lại nữa.
Nếu đã xé rách da mặt, Lâm Diệp Thư cũng không cần giả vờ thân thiện làm gì: “Anh ấy không ở cùng với cô à.”
Ngữ khí cô ta không nóng không lạnh, Thẩm Tô Khê nghe ra được ý tứ “Quả nhiên, anh ấy chơi chán cô rồi”.
“……”
Ả trà xanh đáng chết này!
“Bạn trai hay nói với tôi,” Thẩm Tô Khê nhấn mạnh hai chữ bạn trai, đuôi lông mày khẽ nhếch, rồi đột nhiên đổi giọng: “Làm người phải biết giữ thể diện, đừng để đến nỗi không còn đường lui.”
Lâm Diệp Thư tựa hồ không định che giấu ý đồ của mình.
Bị cô vạch trần, cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười vân đạm phong khinh.
Giữa phụ nữ với nhau luôn kỳ quái như vậy, chỉ cần đối phương cười một cái, Thẩm Tô Khê liền nhìn ra cô ta chuẩn bị tung tuyệt chiêu.
Sau đó, cô nghe thấy giọng điệu không nhanh không chậm kia nói: “Vậy anh ấy có nói cho cô biết–”
Khóe môi Lâm Diệp Thư cong lên ý vị khiêu khích.
“Vì tôi, anh ấy mới bị Giang gia trục xuất bảy năm.”