Tay trái cô đeo chiếc găng vàng, tay phải đeo chiếc màu hồng nhạt, đấm qua đấm lại một chút. Cặp găng boxing phát ra âm thanh chắc chắn “Bịch bịch”.
Chiếc găng hồng e lệ nói: “Đau quá nha, Nhung Nhung, anh xuống tay nặng quá.”
Chiếc găng vàng thương tiếc nói: “Thật xin lỗi, Nghê Nghê, mau vào trong vòng tay anh.”
“Ngây thơ ghê.” Nghê Yến Quy cười ha hả.
Cô nhớ lại động tác lúc học, bày tư thế sẵn sàng đấm.
Ôn Vãn lén dạy cô không ít. Ví dụ như, lúc ra quyền phải dùng vai để chuyển động cánh tay, không được hất hoặc lật khuỷu tay. Ra quyền nhanh, thu quyền nhanh, không được trì hoãn.
Nghê Yến Quy nhớ kỹ những lời này, đột nhiên tung ra một quyền. Động tác của cô có thiên hướng nhẹ, để tập luyện loại đánh đấm chém giết kiểu này, sức lực của cô quá yếu. Hôm diễn tập chống khủng bố đó, Chu Phong Vũ chính là dùng quyền, lực đánh mạnh mẽ. Thật khó khăn quá, cô so ra quả thực chênh lệch. Nhưng binh bất yếm trá, dù sao cũng là cô thắng.
Cô tháo găng boxing xuống, đi ra ngoài sân co duỗi người.
Mười phút sau, cô nghe thấy tiếng hô: “Con gái.”
Cô dừng động tác ép chân lại. Không phải nói ngày mai mới về sau? Cô rút chân, quay trở về.
Nhưng Nghê Cảnh Sơn đã đi ra. Trên tay cầm một bộ găng, một vàng một hồng. Ông chỉ cầm hờ sợi dây, đôi găng lắc lư dưới tay ông.
“Đây là gì đây?” Giọng Nghê Cảnh Sơn không nặng nhưng sắc mặt nặng nề. Nghê Yến Quy thừa hưởng gương mặt của ông, chỉ là Nghê Cảnh Sơn càng nữ tính hơn, nét mặt bình tĩnh nhưng lại không rét mà run.
Nghê Yến Quy không trả lời, lại nhìn thấy phía sau, mẹ cũng đi đến.
Dương Thúy không mang giày, đại khái là vừa cởi ra, nhìn thấy bộ găng tay, sau đó đi lại: “Chuyện gì vậy.”
Hai vợ chồng cùng hỏi một vấn đề.
“Là Lâm Tu”. Nghê Yến Quy cắn cắn môi, nói: “Cậu ta muốn mua một bộ găng boxing nên con đặt giúp. Lát nữa con sẽ đưa cho cậu ta.”
“Lâm Tu?” Dương Thúy hoài nghi, “Cậu ấy mua găng boxing làm gì?”
Nghê Yến Quy: “Nghe nói tham gia vào câu lạc bộ đấu vật, có thể phải rèn luyện thân thể nhỏ bé của cậu ta.”
Nghê Cảnh Sơn lại nói: “Lâm Tu không có tham gia câu lạc bộ đấu vật. Tháng trước ba gặp cậu ấy, cậu ấy bảo tham gia câu lạc bộ kịch.”
Nghê Yến Quy: “…” Chưa từng nghe Lâm Tu nói chuyện câu lạc bộ kịch. Cậu ta bịa chuyện à.
“Nói dối hết lần này đến lần khác. Tật xấu không đổi.” Trên thương trường, Dương Thúy là một người phụ nữ mạnh mẽ vang dội, nhưng đối với con gái của chính mình, sự nghiêm khắc của bà ấy như đánh vào vải bông.
Nghê Yến Quy dùng ngón trỏ gãi gãi má, nói: “Thật sự là con mua cho bạn học, chỉ là nói ra lại phiền phức, bạn học kia mọi người cũng không biết nên con mượn Lâm Tu thay vào.”
“Nói dối không chớp mắt, làm sai không biết hối cải còn bỡn cợt.” Dương Thúy tức giận thật sự, “Nghĩ lại những vất vả ba năm trước, con còn chưa nhận đủ bài học sao?”
Nghê Cảnh Sơn biến sắc, ôm vợ: “Yến Yến thích chơi thể thao nên mua để chơi một chút thôi.” Ông chuyển hướng về Nghê Yến Quy, “Bộ găng boxing này chúng ta tịch thu, con ngoan ngoãn mà tỉnh táo lại, đừng đi đánh nhau!”
Nghê Yến Quy không nhịn được, nói: “Con không có đánh nhau. Boxing là bộ môn đàng hoàng, thế vận hội Olympic còn có hạng mục đánh vật mà.”
Dương Thúy: “Còn dám tranh cãi.”
Nghê Cảnh Sơn dùng sức ghì chặt vợ lại, nháy mắt ra hiệu với con gái: “Được lắm, đi, úp mặt vào tường sám hối!”
Nghê Yến Quy trở về, lúc sắp đóng cửa, nghe ba cô thấp giọng nói: “Dạy tốt lắm, không đề cập đến chuyện kia.”
Dương Thúy lộ ra vẻ mặt yếu đuối hiếm thấy: “Em chỉ nghĩ đến, con bé là một đứa con gái lại lưu lại vết sẹo lớn như vậy. Lúc ấy thét lớn kêu đau, em nghe mà lòng cũng đau theo, bây giờ còn khó chịu. Đời này em hối hận nhất là cho con bé đến võ quán. Nếu không tập võ, tính tình con bé sao có thể hung hăng càn quấy như vậy, cũng sẽ không thấy việc nghĩa thì lại hăng hái xông vào làm.”
“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa. Dù sao con bé đối với chuyện đó cũng mơ mơ màng màng, không nhớ ra. Anh thấy đây là chuyện tốt. Em cũng đừng nhắc hoài nhắc mãi, kích động con bé.”
Nghê Yến Quy đóng cửa lại.
Lời ba nói rất có đạo lý. Cô đương nhiên biết vết sẹo kia đau đến cỡ nào, nên mới tự mình che lấp đi đoạn ký ức đó.
Cởi áo ra, Nghê Yến Quy soi gương nhìn bả vai phía sau của mình.
Quả thật, một con hồ ly thật lớn. May mắn là chín cái đuôi cũng đủ huênh hoang, đủ ngạo mạn, màu sắc rực rỡ hoàn toàn che lấp đi vết sẹo nhăn nhúm xấu xí bên dưới.
Cô thực sự nên cảm ơn người đã vẽ ra con hồ ly này. Thậm chí cô còn nghi ngờ anh ta đã từng nhìn thấy vết thương của cô, mới có thể vẽ ra hình hồ ly chín đuôi ngang ngửa với vết sẹo của cô.
Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, vết thương lớn nhỏ của cô nhiều vô số. Nhưng cô không vì vậy mà phủ nhận bản thân, cũng không phải trải qua nạn kiếp nạn thì có thể thay đổi hoàn toàn tính tình. Cũng như vậy, dù cô có đi luyện boxing, cũng không có nghĩa cô sẽ lặp lại những sai lầm tương tự.
Đau đớn lúc bị thương tuy rằng đã phai nhạt, hình ảnh mẹ khóc lóc lại dần dần hiện rõ lên: “Quy Quy, đừng lại đi đánh nhau ầm ĩ. Con nên nghiêm túc học vẽ tranh. Mẹ rất sợ. Mẹ chỉ cần nhớ đến năm đó cả người đã rét run hốt hoảng. Vết thương của con còn có thể xăm hình che lại, nhưng vết thương trong lòng mẹ mãi đến nay cũng không kết vảy, còn ngày đêm sinh ra ác mộng. Nhiều đêm mẹ tỉnh giấc, nghĩ đến bản thân còn ở bệnh viện chờ bác sĩ khám và kết luận.”
Nghê Yến Quy mặc quần áo lại. Lấy một điếu thuốc ra, cô ra ban công, vừa ngắm cảnh vừa lặng lẽ hút thuốc.
Ký ức như muốn phá toang lồng giam. Cô nhìn lên bầu trời xanh xanh, học theo đám mây giống nhau trôi nổi, hoàn toàn buông thả bản thân.
Rốt cuộc một chút ngắn ngủi cũng không nhớ ra.
Hút xong một điếu thuốc.
Nghê Yến Quy phẩy phẩy làn khói nơi mũi, kéo ngăn tủ ra. Trong ngăn kéo cuối cùng có một gói to màu đen, bên trong chứa đựng vinh quang ngày xưa của cô.
Có một ít giấy khen từ những trận đánh nhỏ. Tuổi nhỏ, lòng hư vinh lại rất lớn, cái gì cũng giữ lại. Đến bây giờ đã rất nhiều năm không xem qua. Cô cầm lấy tờ giấy khen ở trên cùng, từ rất lâu, trang giấy đã muốn ố vàng, chữ viết cũng phai nhạt.
Cô không phải muốn luyện tán đả. Cô vào câu lạc bộ chỉ vì Trần Nhung. Bây giờ hai người đã yêu nhau, câu lạc bộ cũng không cần nữa.
Nghê Yến Quy duỗi lưng: “Thoái ẩn giang hồ thôi.”
*
Trần Nhung nhận được cuộc gọi video, bấm nút chấp nhận.
Hiện ra trên khung chat là gương mặt mếu máo của bạn gái, miệng phồng lên như một cái túi nhỏ, rõ là tội nghiệp.
Anh lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cặp găng tình nhân bị ba mẹ em tịch thu rồi.” Hai tay Nghê Yến Quy chống má, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, “Tình yêu của Nhung Nhung và Nghê Nghê, chưa được mấy ngày đã gặp trắc trở.”
Trần Nhung không nhịn được cười: “Gửi đường dẫn cho anh, anh lên mua. Kiểu gì, yêu cầu ra sao, em nói đi.”
Mặt cô cũng không giãn ra, vẫn bẹp miệng.
Anh lại hỏi: “Không phải là số lượng hạn chế chứ?”
“Nhung Nhung à, em là cô gái nhỏ dịu dàng như vậy.” Cô thở dài nặng nề, “Luyện tán đả thật sự quá mệt mỏi, quá vất vả.”
“Ừ.” Trần Nhung gật đầu, “Em nghỉ ngơi đi. Đồ tình nhân có nhiều thứ lắm, không nhất thiết phải là găng tay đôi.”
“Về sau em xem anh tập luyện.”
“Được.”
“Không bao lâu nữa, anh sẽ có thể cởi bỏ cơ bụng giả ra.”
Trần Nhung hạ tầm mắt, nhìn về phía bụng mình: “Anh nhất định luyện tập nhiều hơn, cho em một người bạn trai rắn chắc.”
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ có. Đúng rồi, em còn chưa nhìn thấy cơ bụng giả, anh mang vào cho em mở rộng tầm mắt được không? Lần trước nghe huấn luyện viên Mao nói, em cũng rất tò mò.”
Cô gái trên màn hình đã sớm gỡ bỏ gương mặt u sầu khi nãy, mặt mày trở nên hớn hở. Không phải cô cười nhạo mà là tò mò. Trần Nhung đồng ý: “Được.”
Sau khi anh rời đi, trên màn hình lộ ra bức tranh minh họa trên vách tường. Chỉ lộ ra một góc, nhìn không được toàn bộ, nhưng Nghê Yến Quy bỗng dưng cảm thấy… từng thấy qua ở đâu đó? Chỉ là, loại tranh trang trí này, ai cũng có thể mua được.
Trần Nhung đã trở lại. Lần này, anh không ngồi, mà là đứng. Anh điều chỉnh góc camera, đối diện với bụng anh.
Cô ngồi thẳng người: Mặc rồi?”
“Ừ.” Giọng anh trầm xuống.
Lòng cô ngập tràn mong chờ: “Đến đây đi.”
Anh do dự: “Em sẽ không cảm thấy… anh thiếu khí thế đàn ông chứ?”
“Không đâu.” Cô không chút để ý. “Cơ bụng cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì, luyện tập rồi sẽ có.
Tay Trần Nhung đặt ở vạt áo. Cô biết anh đang căng thẳng, tay nắm quá chặt, siết nhăn nhúm cả quần áo.
Anh chậm rãi kéo lên trên.
Nghê Yến Quy nhìn chăm chăm không chớp mắt. Đơn giản chỉ là một thứ đồ giả, nhưng anh chậm chạp như vậy lại làm cho cô càng thêm mong đợi. Thời điểm quần lót lộ ra, cô có thể nhìn thấy được đường nét cơ bắp. Cô kinh ngạc, rõ ràng là nhìn rất tự nhiên. Cô nghĩ cơ bụng giả là nhét thêm vào đường kẻ như khối vuông để đánh lừa người ngoại đạo.
Cái của Trần Nhung được làm ra quá tinh xảo, không làm phô trương quá đáng các múi cơ. Các bóng mờ đều cực kỳ gợi sức tưởng tượng.
Theo áo được kéo lên, cả đoạn thắt lưng của anh hiện ra trước mắt cô. Cô sớm đã biết vòng eo anh tinh tế, bây giờ xác định, rất hẹp, hơn nữa, đường nét cũng rõ ràng gọn ghẽ.
Nghê Yến Quy khen ngợi không thôi: “Của anh giống hệt như thật.”
Tiếp theo, cô nghe được giọng anh: “Phải không?”
Cũng là dáng vẻ ôn hòa như bình thường, nhưng âm cuối lại khác biệt, “Em thích như vậy sao?” Anh hỏi chậm rãi, có hơi khàn khàn.
Rõ ràng trước mặt là một khối cơ bụng giả, không hiểu vì sao, mặt cô lại nóng bừng lên.