“Anh uống rượu đấy! Anh điên rồi.”, Lục Sênh tóm cổ tay anh, dùng sức cậy chìa khóa trong tay anh, “Em lái xe đưa anh về.”
Lục Tây Lăng liếc cô nàng.
“Xin hồn, từ hồi lấy bằng đến giờ em mới bị trừ có hai điểm thôi.”, Lục Sênh đẩy anh đi về phía ghế phó lái.
Xe ra khỏi ngõ, hòa vào đường lớn.
Lục Sênh nói: “Vừa nãy có phải ông nội mới nhắc đến…”
Cô nàng không nghe thấy tiếng trả lời.
Quay đầu liếc sang, Lục Tây Lăng đang mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, gác tay lên khung cửa, đăm chiêu nhìn ra ngoài.
Lục Sênh không gặng hỏi nữa.
Cái chết của bố mẹ là điều cấm kỵ trong nhà họ Lục, mà Lăng Tuyết Mai lại là cái vảy ngược của Lục Tây Lăng.
Vậy mà hôm nay, chẳng những ông nội nhắc đến, mà gần như còn dùng giọng điệu khinh thường.
Câu cuối cùng, ông nói gì nhỉ?
Nhà họ Lục không đời nào có một Lăng Tuyết Mai thứ hai?
Trước đó Lục Sênh không nghĩ ra, lúc này mới giật mình, “Anh, anh với Thanh Thanh ở bên nhau rồi à?”
Lục Tây Lăng quay đầu liếc xéo cô nàng, “Làm sao?”
“Ôi trời, anh đúng là cầm thú.”
“…”
Lục Sênh tự hỏi tự nói: “Hiệu suất cao gớm nhỉ? Từ lúc anh biết con bé không thích Tô Hoài Cừ đến giờ mới được có mấy ngày? Không phải là anh lừa con nhà người ta đấy chứ? Thanh Thanh ngây thơ thật…”
“Mày có thể im lặng một lúc được không?”
Lục Sênh cười phá lên, “Tối rồi anh phải đi hẹn hò với bạn gái chứ, ai lại về cãi nhau với ông nội làm gì cho bực mình ra.”
“Mày biết nhiều đấy nhỉ. Mày mà hiểu chuyện một chút thì anh cũng đỡ phải mệt lòng.”
“Cửa tiệm đang kinh doanh khá lắm đấy, cam đoan nửa năm có thể lấy lại vốn.”
“Thế thì bắt đầu từ mai cắt tiền tiêu vặt.”
“Đừng nhé! Giáng Sinh này em còn phải đi Disneyland với chị Hy Nguyệt mà!… À đúng rồi, anh hỏi xem Thanh Thanh có đi không, anh dẫn con bé đi đi.”
Lục Tây Lăng thản nhiên đáp: “Kiến thức cơ bản mà cũng không biết, Giáng Sinh không phải ngày nghỉ lễ.”
“…Sếp như anh chán chết.”
Chung cư cách đó không xa. Sau khi đưa Lục Tây Lăng đến cửa chung cư, Lục Sênh tự lái xe vòng về.
Khu chung cư toàn căn nguyên tầng, thang máy thường xuyên trống không.
Lục Tây Lăng dựa vào vách buồng thang máy, đưa mắt hờ hững nhìn con số trên màn hình hiển thị, trong cái cảm giác nhẹ bẫng lúc đi lên, anh nhắm mắt lại, giơ tay đè ấn đường nhâm nhẩm đau.
Vào nhà, Lục Tây Lăng đá bỏ giày, lần đầu tiên lười chẳng buồn chỉnh lại cho thẳng, cũng lười thay dép lê, cứ thế mang đôi tất đen đi lên mặt sàn gỗ xám trong phòng khách.
Anh cởi áo khoác quẳng lên sofa, nằm vật xuống, trước khi bị bầu không khí tĩnh mịch nuốt chửng, anh vớ lấy điện thoại, gọi cho Hạ Úc Thanh.
Giọng nói của cô gái ấy trong trẻo, cảm giác như cắn được một miếng mơ xanh, “Anh xã giao xong rồi à?”
“Ừm.”
“Muộn thế cơ à? Cũng không đơn giản nhỉ?”
“Phải…Em đang làm gì đấy?”
“Vừa giặt quần áo xong. Trời trở lạnh rồi, tay em đông cứng cả đây này.”
“Ở trường không có máy giặt à?”
“Có chứ, nhưng mà lúc nào cũng đầy, với lại đồ…có mấy thứ không tiện giặt bằng máy giặt công cộng.”
Lục Tây Lăng khẽ cười, bởi cái kiểu xấu hổ của cô khi không dám nói ra ngay cả một từ đơn giản như vậy, “Không có nước ấm à? Giờ lại không sợ nứt nẻ tái phát cơ đấy.”
“Chỉ thỉnh thoảng lười không đun nước thôi.”
Lục Tây Lăng mở loa ngoài, đặt điện thoại sang bên cạnh, cứ thế, giọng nói trong trẻo của cô như không khí quẩn quanh khắp không gian.
“Giáng Sinh có muốn đi Tokyo chơi Disneyland không?”, Lục Tây Lăng hỏi.
“Để em xem nào…”, một lát sau, cô nói, “Không được rồi, hôm đấy không phải cuối tuần, mà cả ngày toàn môn chuyên ngành. Em khó xin nghỉ lắm, cũng không dễ trốn tiết, thầy cô trong khoa đều biết em.”
Lục Tây Lăng “ừ” một tiếng.
Đầu bên kia im lặng một lát, rồi cô lại lên tiếng, “Tâm trạng anh đang không tốt đúng không?”
“Nghe ra được à?”
“Rõ lắm… Gặp phải chuyện gì à?”
“Vừa đi cãi nhau về.”
“Hả…Với ông nội à? Em coi lời ông như gió thoảng bên tai, ông giận lắm phải không?”
“Thế thì em nghe lời ông đi?”
“Không, em nghe lời anh.”
Lục Tây Lăng bật cười, “Thế nếu anh bảo em bây giờ đến gặp anh thì sao?”
“Nếu anh nói nghiêm túc, em sẽ đến tìm anh.”
“Không. Anh nói thế thôi.”, anh quá hiểu cô, không nghe lời, một mình đi cả quãng đường xa như vậy đến thăm anh, tác phong hành động rất ghê gớm.
“Vậy thì…Thứ Sáu tuần này em mời anh đi ăn nhé? Em vẫn còn nợ anh mà.”
“Được.”
“Ăn xong…anh có muốn đi xem phim không?”, giọng cô dè dặt như đang nín thở nói.
“Được.”
Lục Tây Lăng không còn nhớ lần gần nhất mình ngồi trong rạp chiếu phim là lúc nào.
Rạp chiếu phim, đoạn cầu mà hội sinh viên yêu đương kiểu gì cũng phải đi qua, quá ngây thơ, nhưng không hiểu sao anh lại bằng lòng phối hợp. Hơn cô tám tuổi, anh đã chiếm hết phần hời rồi, không nên để mối tình đầu của cô không được đầy đủ như người khác. Có lẽ là bởi suy nghĩ như vậy.
“Vậy để em kiểm tra xem có phim gì nhé.”, giọng cô lại trở nên lảnh lót.
Lục Tây Lăng nằm ngửa nhìn lên trần nhà trắng xóa.
Cả một khoảng không gian trầm tĩnh như đáy biển, chỉ giọng nói của cô là có màu sắc, bay bổng, lững lờ, như những chú cá cảnh nhiệt đới.
“Thanh Thanh.”
“…Dạ?”
Có được lời đáp của cô, anh không nói gì nữa, bởi vì, cái anh cần chỉ là một lời đáp mà thôi.
***
Hạ Úc Thanh thừa nhận, trong một thoáng chốc đã có ý nghĩ muốn Trình Thu Địch trang điểm cho mình, nhưng nghĩ rồi lại thôi, bởi vì sợ quá trịnh trọng, ngược lại sẽ khiến cô mất tự nhiên trước mặt Lục Tây Lăng.
Cô ra cổng trường trước mười phút so với thời gian hẹn.
Về lý thì đây là lần hẹn hò đầu tiên, mặc dù mấy hôm nay Lục Tây Lăng đã gọi vô số cuộc điện thoại, khung trò chuyện Wechat mà không ghim lên thì cũng vẫn luôn đứng đầu danh sách, thế nhưng cô vẫn căng thẳng.
Năm phút sau, chiếc xe màu đen lao ra khỏi ráng chiều tối thẫm, nhập vào tầm nhìn của cô. Cửa sổ bên ghế phó lái hạ xuống, cô nhìn sang phía ghế lái, rồi chạy tới, kéo cửa xe ra.
Ngồi vào ghế, kéo dây an toàn ra, cô vừa cài vừa nhìn anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng dáng rộng, mà anh không mặc âu phục với măng-tô dài như mọi khi, mà mặc một chiếc áo len đen.
Lục Tây Lăng gõ ngón tay lên vô lăng, đưa mắt nhìn cô, “Sao không nói?”
“Dạ?”
Lục Tây Lăng cười khẽ, vừa khởi động xe vừa bảo, “Nói điều em vừa nghĩ trong lòng.”
Anh chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu tâm tư của cô.
“…Em chẳng nghĩ gì cả!”, cô cảm thấy, cách nói “đồ đôi” này quá ngây thơ, nhất định Lục Tây Lăng sẽ cười.
Mưa mùa thu, trận này lại lạnh hơn trận trước. Hôm qua vừa có một trận mưa, nhìn qua cửa kính, ánh đèn đường vốn mang sắc màu ấm, lại khiến cảnh thu thêm mấy phần hiu quạnh.
Bên trong xe lại cực kỳ ấm áp.
Hạ Úc Thanh để ý thấy, nhiệt độ trong xe được tăng rất cao. Mà ký ức về lần đầu tiên ngồi trên xe của Lục Tây Lăng và nhiệt độ khiến cô rét lạnh vẫn còn như mới.
“Hôm nay anh không đưa tài xế theo à?”, Hạ Úc Thanh hỏi.
Chỗ ăn tối do Trình Thu Địch giới thiệu, không quá đắt, không khí lại tốt, rượu mơ tự ủ ở đó cũng rất ngon. Nếu Lục Tây Lăng đưa tài xế theo, thì có thể uống rượu được.
Lục Tây Lăng đáp, “Sao, em còn mong có khán giả à?”
Lúc này Hạ Úc Thanh mới hiểu ý anh, liền cau có, “Anh mà cứ hở ra một cái là nói mấy câu làm em xấu hổ, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
“Thật à?”
Thấy cô nghiêm túc gật đầu, Lục Tây Lăng còn nghiêm túc hơn cả cô, “Thế thì anh lại càng phải nói.”
“…”