Kiều Diên nghe thấy quay đầu lại, Tề Dĩ Phạm ôm bóng rổ chạy về phía này.
Thiếu niên mặc đồng phục trường ở trong, bên ngoài mặc áo khoác parker, tuy năm nay mới chỉ mười bảy, Tề Dĩ Phạm đã rất cao rồi. Nhưng dù sao vẫn còn là thiếu niên, dù tính tình có bao nhiêu bướng bỉnh thì vẫn có những mặt trẻ con.
Bởi vì hai người liên tục có tiếp xúc, khiến quan hệ giữa Tề Dĩ Phạm và Kiều Diên trở nên thân thiết hơn hẳn. Tề Dĩ Phạm cũng không còn cảm thấy Kiều Diên là một bí ẩn khó hiểu sẽ không đặt một học sinh hư như cậu nhóc vào mắt nữa, thậm chí nói bởi vì lúc nhận dạy kèm cảm thấy Kiều Diên giảng dễ hiểu, mà bây giờ mỗi tiết học của Kiều Diên, Tề Dĩ Phạm đều khá nghiêm túc nghe giảng.
Lại thêm hai ngày cuối tuần, hai người cùng đi chơi cả một ngày, quan hệ dĩ nhiên đã không còn như trước. Tề Dĩ Phạm cảm thấy mình đã thân thiết hơn với Kiều Diên, nhưng Kiều Diên vẫn là dáng vẻ trước kia, lạnh nhạt bình thường. Cậu nhóc gọi xong, Kiều Diên cũng chỉ quay đầu, nhìn cậu nhóc một cái rồi khẽ gật đầu.
Đối với sự lãnh đạm này của Kiều Diên, Tề Dĩ Phạm không mấy bận tâm nhún vai một cái. Sau nhiều lần tiếp xúc, cậu nhóc xem như đã hiểu được phần nào tính cách của Kiều Diên, cũng có thể nhìn ra thái độ của Kiều Diên với mình đã có xíu xiu thay đổi.
Đối với Kiều Diên, thế giới này chia làm hai loại người.
Một loại là Tần Đông Loan, một loại là những người khác.
“Thầy vừa đến ạ.” Tề Dĩ Phạm chạy đến bên cạnh Kiều Diên, hai người tiếp tục đi về phía tòa nhà dạy học, còn có dãy văn phòng. Tề Dĩ Phạm bước đi khá thong thả, tay còn không quên đập bóng.
Cậu nhóc chủ động hỏi thăm, Kiều Diên nghe xong cũng chỉ đáp một tiếng.
“Ừm.”
“Thầy nói xem, thầy cũng không còn là chủ nhiệm của lớp em nữa rồi, đến sớm thế làm gì? Ở nhà ngủ thêm một lát có phải sướng hơn không.” Tề Dĩ Phạm chẳng hề bận tâm đến sự lãnh đạm của Kiều Diên, thậm chí còn đưa ra một đề nghị khá là dưỡng sinh cho cậu.
Cậu nhóc nói xong, Kiều Diên thoáng nhìn sang bên này. Có thể là cảm thấy ánh mắt của Kiều Diên khá thú vị, Tề Dĩ Phạm cười nhe răng.
“Ôi chà thầy ơi, nói thật đến bây giờ em vẫn cảm thấy thầy với cậu em không thể nào là bạn cấp ba được. Ha ha ha.” Tề Dĩ Phạm lại đánh giá một câu.
Thiếu niên đánh giá xong thì vui vẻ đập bóng, Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm hoạt bát đầy sức sống, không nói gì.
Kiều Diên trầm mặc không nói lời nào, Tề Dĩ Phạm cười một lát rồi cũng không cười nữa. Tay tiếp tục đập bóng, mắt thì liếc sang quan sát Kiều Diên. Chợt nhớ đến chuyện hôm qua mình đăng ảnh lên vòng bạn bè, bèn hỏi Kiều Diên.
“Đúng rồi thầy, thầy biết chú Trần của em không ạ?”
Tề Dĩ Phạm hỏi xong, Kiều Diên đang trầm mặc cúi đầu đi đường nhìn sang một cái.
Tề Dĩ Phạm bắt lấy quả cầu bật lên, nói với Kiều Diên: “Trần Cảnh Vũ í. Chú ấy với cậu em là bạn tốt, còn là bạn cấp ba. Thầy với cậu em học cùng lớp, chắc là cũng phải biết chứ.”
Nhắc đến Trần Cảnh Vũ, cảm xúc của Kiều Diên không có dao động gì quá lớn, cậu quay đầu lại tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói.
“Biết.”
“Thế sao không thấy thầy chơi với chú ấy?” Tề Dĩ Phạm đẩy bóng lên đầu ngón tay, để nó ở trên đó xoay tròn.
Tề Dĩ Phạm hỏi xong, Kiều Diên quay sang nhìn cậu nhóc.
Cũng phải đến hôm qua Tề Dĩ Phạm mới thấy kỳ quái. Theo lý thuyết nếu Kiều Diên là bạn cấp ba của Tần Đông Loan, thì đương nhiên cũng là bạn cấp ba với Trần Cảnh Vũ. Nếu Kiều Diên thích chơi với Tần Đông Loan, vậy chắc hẳn cũng sẽ chơi với Trần Cảnh Vũ vốn có quan hệ không tồi với Tần Đông Loan. Thậm chí nếu là chơi với Tần Đông Loan, thì hẳn là Kiều Diên cũng sẽ gia nhập vào vòng bạn bè của bọn họ.
Nhưng trước mắt dường như Kiều Diên chỉ tạo một vòng tròn với Tần Đông Loan.
Tề Dĩ Phạm khó hiểu hỏi xong, bóng suýt thì rơi xuống, cậu nhóc bèn bắt lấy ôm trong tay, sau đó tiếp tục nhìn sang Kiều Diên, chờ câu trả lời của cậu.
Kiều Diên nhìn thấy nghi hoặc trong mắt thiếu niên, suy nghĩ trong đầu thoáng bay xa. Tề Dĩ Phạm vẫn còn chờ câu trả lời của cậu, cậu nhìn Tề Dĩ Phạm, một lát sau, Kiều Diên thu lại ánh mắt, nói.
“Không thân.”
“Trước đây thầy cũng có thân với cậu em đâu.” Tề Dĩ Phạm cười nói.
Kiều Diên lần này không ngẩng đầu, chỉ nói.
“Bây giờ thân.”
Tề Dĩ Phạm: “…”