Y tá viên này đúng là một người tốt bụng!
Thích Thủ Lân chờ ở bên ngoài, nhìn Trì Diễm bước ra từ phòng y tế, còn cực kỳ sốt sắng mà nói “cảm ơn” với y tá viên kia.
“Vết thương thế nào rồi?” Thích Thủ Lân hỏi.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không phải chuyện lớn gì, đã xử lý xong cả rồi ạ.” Trì Diễm xua xua tay.
Thích Thủ Lân không tin, bước đến nắm lấy cổ áo của cậu kéo ra nhìn.
Đúng là đã có dán một miếng băng gạc, nhìn đúng thật là không có gì nghiêm trọng. Hắn nửa tin nửa ngờ mà thu tay lại.
Trên đường trở về, Thích Thủ Lân đột nhiên hỏi Trì Diễm số điện thoại của mình.
Trì Diễm suy nghĩ một chút, ấp úng nửa ngày mới miễn cưỡng nhả ra được ba con số, về sau thì cực kỳ nghiêm túc mà nói bừa.
Thích Thủ Lân lần này không im lặng nữa, mà lặp lại số của mình một lần nữa.
Trì Diễm cứ nhẩm đi nhẩm lại suốt cả đường đi, cuối cùng cũng nhớ kỹ.
“Thật xin lỗi……” Cậu bĩu môi.
“Đầu óc của tôi không thông minh lắm.”
Ở nhà của Thích Thủ Lân, hai chị em ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng khách. Thấy Trì Diễm đi vào cửa, ngay lập tức đi đến đón.
Trì Diễm an ủi hai chị em một lúc, nói rằng ba hiện tại không có chuyện gì, ngày mai có thể đi gặp người rồi.
Vừa dứt lời, cũng không biết bụng của ai đột nhiên réo lên. Đêm nay ba người bọn họ chưa ăn miếng cơm nào.
“Trong tủ lạnh có đồ ăn……” Giọng của Thích Thủ Lân có chút bất lực.
Trì Diễm mở ra tủ lạnh, cực kỳ sốc. Nhiều như thế này gọi là “có chút” để ăn à? Bên trong có rau tươi, trái cây, thịt, trừng, bia, thậm chí còn có sủi cảo và hải sản trong ngăn đông.. Chắc chắn là do dì Khâu chuẩn bị. Trì Diễm cũng không biết là Thích Thủ Lân đã ăn hay chưa, bởi vì đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều. Hắn chắc là không thể uống sương sống quá ngày ha.
Trong lòng của Trì Diễm cảm thấy có chút cảm giác thương hại.
Dù sao bản thân cậu cũng có một “mái ấm”, trong nhà còn có em trai và em gái, ba với bố.
Thích Thủ Lân một mình ăn Tết, cô đơn, lẻ loi trong một ngôi nhà to lớn thế này, đến cơm cũng không biết có ăn hay chưa nữa.
“Vậy…… tôi nấu ăn nhé?” Trì Diễm nói với ba người kia. “Thích tổng cũng ăn chung nhé.”
Trì Diễm một mình chui vào phòng bếp, chừa lại ba người ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
TV vẫn đang mở, đang diễn một tiểu phẩm hài mừng xuân. Không ai nói gì, nhất thời bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Nghị Lương cùng với một alpha trường thành ngồi gần nhau đến thế, cậu có chút khẩn trương, sợ hãi, nên dựa sát vào chị mình. Nhưng lại rất tò mò, hết lần này đến lần khác liếc nhìn Thích Thủ Lân.
So với sự trong sáng và ngây thơ của em trai, Trì Mộng Gia đã từng trải qua không ít chuyện. Đừng nói là ba, có thể đến cả anh hai Trì Diễm cũng không hiểu cô đang nghĩ gì.
Mặc dù cô không cảm nhận được pheromone của Thích Thủ Lân trên người Trì Diễm, nhưng Trì Mộng Gia biết những chuyện gà bay chó sủa tối nay. Không thể không có liên quan đến Thích Thủ Lân.
Vì để chứng minh, cô đang chờ đợi một cơ hội. Và Thích Thủ Lân đúng thật đã như cô mong muốn mà đưa ra một câu hỏi.
Lần trước khi giải quyết vụ Trì Diễm bị đánh, Thích Thủ Lân và Trì Mộng Gia cũng đã gặp mặt, cho nên Thích Thủ Lân trực tiếp nhìn về phía Trì Mộng Gia mà đặt câu hỏi.
“Lần này anh của cô lại bị sao thế?.”
“Anh ta chọc cho ba tôi không vui.” Trì Mộng Gia trả lời rất nhanh, ngoài mặt tỏ vẻ trịch thượng và kiêu ngạo như một cô gái ăn chơi hư hỏng, dáng vẻ không coi ai ra gì.
“Là anh ta xứng đáng……”
“Anh hai không có……” Ở dưới bàn Trì Nghị Lương nắm lấy cổ tay của chị, nhưng bị chị ấy đè xuống.
“Từ nhỏ ba đã dạy chúng tôi rằng không được qua lại thân thiết với nhóm alpha.”
“Anh ta bên ngoài còn dám ăn nằm với alpha, còn mang theo cả người đầy mùi thối đó về nhà……”
“Ngoài mặt thì lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ, nhưng sau lưng lại đê tiện như thế……”
“Cái đầu gỗ của anh ta, cũng không biết ra ngoài có thể hòa hợp với người khác hay không nữa, người khác cho anh ta ít tiền thì anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì……”
“Cô nói chuyện tôn trọng một chút cho tôi!” Thích Thủ Lân đập tay xuống bàn “bốp” một cái, tách trà bằng sứ cùng rơi xuống sàn và vỡ tan tành. Ngay cả tấm kính trên tầng hai dường như cũng rung chuyển một chút.
Mắt của Trì Nghị Lương ngay lập tức ngấn lệ, cậu khoanh hai tay trước ngực, như thể đang bảo vệ bản thân mình khỏi pheromone của một alpha vì đang tức giận mà bùng nổ như một quả bom. Cậu cũng muốn chị gái đừng nói nữa……
“Có chuyện gì thế?” Trì Diễm ló đầu ra khỏi cửa, trong bếp hoàn toàn cách biệt, chỉ có thể nghe thấy có chút tiếng động nhỏ.
Thích Thủ Lân ngay lập tức thu lại vẻ mặt giận dữ, nhưng từ trong giọng nói khàn khàn của hắn vẫn có thể cảm nhận được chút gì đó: “Không có chuyện gì. Chỉ là tách trà rơi xuống sàn thôi.”
Trì Diễm nhìn ra, đúng thế thật. Cậu lập tức cầm lấy chổi quét dọn sạch sẽ, còn dùng tay rờ rờ để đảm bảo không còn mảnh vụn nào. Sau đó cười thật tươi với Thích Thủ Lân rồi nói: “Chờ một chút xíu nữa là được rồi.”
Chờ đến Trì Diễm trở lại phòng bếp, Thích Thủ Lân mới đem ánh mắt nhìn sang Trì Mộng Gia.
Mặc dù nhận thức về pheromone của beta không mạnh như alpha, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được một chút. Trì Mộng Gia không mắc chứng vô cảm pheromone giống như Trì Diễm, đối diện với một loại pheromone mang theo uy áp dày đặt như thế, cô sao có thể không sợ hãi. Thật ra hai chân của cô đã run lẩy bẩy từ lâu.
Nhưng cô vẫn tự mình chống đỡ, lồng ngực phập phồng dữ dội để bình phục sau nỗi kinh sợ vừa rồi.
Thủ đoạn vụng về của cô đã phát huy tác dụng.
Mặc dù lần trước cô có thể nhìn ra người nam nhân này đối với anh trai cô có chút gì đó khác lạ, nhưng là lần này……
Nàng nghĩ, đúng là như vậy.
“Anh nhìn ra chưa?” Trì Mộng Gia cười khổ. “Đây là anh hai của tôi đó.”
“Anh ấy ở nhà cũng như vậy……”
“Con trai cả nhà người khác muốn gió được gió muốn mưa được mưa như thế nào tôi không biết rõ, nhưng từ rất nhỏ anh ấy đã phải thắt tóc cho tối, phải làm ngựa cho Trì Nghị Lương cưỡi……”
“Tôi có phòng riêng, còn anh ấy phải ngủ ở phòng khách……”
“Tôi và Trì Nghị Lương có thể chiếm lấy cái ôm của ba, còn anh ấy chỉ có thể đứng ở một bên nhìn……”
“Đến cả việc xác nhận trên đất có vật nhọn hay không anh ấy cũng phải dùng tay rờ lấy kiểm tra……”
“Không đẹp, nhưng cũng không xấu. Không xuất sắc, cũng không quá tệ. Cứ đặt anh ấy chỗ nào, anh ấy sẽ đứng ở đó.”
Tâm trí của Trì Mộng Gia như đèn kéo quân, nhớ lại khi bản thân còn chưa hiểu chuyện, tuổi thơ độc đoán và ngu ngốc của mình, bao lần khiến cho Trì Diễm ủy khuất, ao ước và vất vả đến thế.
Khi đó anh ấy rõ ràng…… cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
“Tôi thậm chí khi làm văn hồi tiểu học còn chưa từng khen qua anh ấy bao giờ……”
“Đây là chính là anh hai của tôi.”
Anh ấy cũng chỉ là một…… người bình thường mà thôi.
*
Lời tác giả:
Nói thật với các bạn, tui tốn rất nhiều khăn giấy mới viết xong chương này đấy.
Xin đấy, ai đó trao cho hòn đá này chút yêu thương đi.
WB:reinhard_fw