Đợi người đàn ông kia đi ra ngoài, An Phách Hòa bò đến cạnh Lâm Nam, đẩy miệng của anh ra, đem nước trong miệng đút cho anh.
Trời tối, người đàn ông trở về mang theo một cái tay người, “Tôi may thật đấy, xem tôi được phân cái gì này.”
An Phách Hòa nhìn ông ta chán ghét nhưng ông ta lại khoe khoang không ngừng, thấy ánh mắt của cô thì gãi đầu chán nản, “Được rồi, phải nuôi cô để sinh con nên chia cho cô một ít.”
Ông ta lấy dao ra chặt một ngón tay rồi nhét vào tay An Phách Hòa, An Phách Hòa nhịn không được mà nôn ra.
Người đàn ông cau mày, tức giận, “Cô có chuyện thế? Tôi khó lắm mới lấy được cái tay đấy!”
An Phahcs Hoa vội nhặt ngón tay trên đất lên, vỗ sạch rồi đưa cho ông ta, “Xin lỗi, tôi bị thương, ăn ít hoa quả là ổn rồi.”
Lúc này vẻ mặt của người đàn ông mới tốt hơn, móc hai quả trong túi ra cho cô. Nói là trái cây nhưng nó lại khó ăn hơn cả cỏ. Nhưng An Phách Hòa biết cô phải ăn, cô phải sống tốt mới cứu sống được Lâm Nam.
Cô nhắm mắt nhét trái cây vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Người đàn ông ăn xong thì kéo cô lên giường, AN Phách Hòa hoảng hốt, “Ông làm gì?”
“Hừ, nuôi cô là để sinh con còn gì?” Người đàn ông không chút kiên nhẫn nào khi thấy An Phách Hòa giãy dụa, dùng sức kéo cô.
An Phách Hòa nắm chặt mặt đất, bối rối nói, “Bây giờ tôi đang bị thương, không thể sinh con! Ngủ với nhau sẽ làm tôi chết đấy!”
Ông ta ngừng lại, đời này ông chưa thấy omega bao giờ, đây là thứ chỉ có quý tộc mới được sử dung, “Thật à?”
An Phách Hòa liều mạng gật đầu. Người đàn ông buông tay, “Phiền thật đấy, phải mấy ngày mới được?”
“Một tuần!” An Phách Hòa sợ lâu quá sẽ khiến ông ta mất hết sự kiên nhẫn, một tuần là đủ cho cô hồi phục được rồi.
Người đàn ông bất mãn bò lên giường ngủ, An Phách Hòa nằm dưới đất không dám động, sợ làm ông ta chú ý. Lát sau tiếng ngáy vang lên.
An Phách Hòa nhịn đau bò lại cạnh Lâm Nam.
Di chuyển dưới mặt đất không dễ lại còn có đá. Lúc nãy bị kéo đi khiến đùi vào tay An Phách Hòa chảy máu. Cô không để ý cái này, móc trái cây cô đã giấu trong ngực, cẩn thận nhai nát, mùi vị cay đắng làm cô cau chặt mày lại. Nhưng cô không để ý cái này mà dịu dàng nâng cằm Lâm Nam, chậm rãi đút cho anh toàn bộ.
Cô trở người Lâm Nam lại, dùng thuốc người đàn ông mua ban ngày bôi cho anh. Vừa bôi vừa muốn khóc nhưng cô phải nhịn, có điều tay cô hơi run rẩy, Lâm Nam hẳn là đau lắm.
Làm xong những việc này, cô mệt vô cùng, cảm giác đau cũng bắt đầu xuất hiện khiến cô muốn bất tỉnh. Cô đặt Lâm Nam lên cỏ sạch, cẩn thận tránh vết thương của anh rồi ôm anh ngủ.
Một tuần này, An Phách Hòa luôn phối hợp để lấy lòng người đàn ông. Ông ta vui vẻ mới giới thiệu tinh cầu này cho cô, giới thiệu bản thân ông ta và còn mua cho cô ít thuốc nữa.
Nhờ vào cuộc nói chuyện của An Phách Hòa và ông ta, cô mới hiểu thêm về tinh cầu này. Tinh cầu này rất nhỏ, chỉ có khoảng mấy trăm người Qatar. Tài nguyên không nhiều, chỉ có một tiệm thuốc nhỏ và một tiệm tạp hóa nhỏ. Những người khác đều dựa vào đồ ăn mà quân đội vứt đi để sống qua ngày.
Bọn họ cũng có ít đồ nhưng lại rất khó ăn.
An Phách Hòa thấy sắp hết một tuần nhưng hiệu quả của thuốc không tốt, tình huống của Lâm Nam ngày càng xấu đi, cô không chờ được rồi.
Tối đấy, lúc người đàn ông trở lại, AN Phách Hòa đã ngồi trên giường. Cô nở nụ cười ngọt ngào khi người đàn ông đi vào, “Nhờ vào sự chăm sóc của ông mấy hôm nay mà vết thương của tôi tốt hơn rồi.”
Người đàn ông hơi sửng sờ, vui vẻ đi tới, làm nóng người muốn thử, “Tôi cuối cùng cũng có con trai của mình rồi!”
Ông xoa bả vai của An Phách Hòa, An Phách Hòa cố nén sự buồn nôn, nở nụ cười, “Lại nói tôi còn chưa bao giờ thấy chân thân của Trùng tộc các ông đâu.”
“Mỗi chủng tộc đều khác nhau.” Người đàn ông nhịn không được mà bắt đầu cởi đồ cô.
An Phách Hòa giữ tay ông ta lại, “Nghe bảo Trùng tộc biến thân rất ngầu, có thể cho tôi nhìn cái không?”
“Sao phiền thế?” Người đàn ông không vui, ông cảm thấy chân thân của mình không đẹp nhưng omega trước mắt có vẻ mong đợi, thôi, đã bắt về để sinh con rồi thì cho cô ta nhìn một cái cũng chẳng sao.
“Cô nhìn cho kĩ đấy.” Da dẻ trên người ông ta chậm rãi chuyển đen, toàn xương cốt kêu kẽo kẹt, da nứt ra, xương mọc ra rồi biến thành con sâu xấu xí khổng lồ.
Người đàn ông ngẩng đầu đắc ý, nhưng khi ông chưa kịp phản ứng vì thấy họng súng đen ngòm thì viên đạn đã chui vào trong khe cổ.
An Phách Hòa nở nụ cười chân thật, “Tạm biệt, ngài sâu.”
Viên đạn nổ tung trong cơ thể ông ta, chất lỏng hôi thối bắn đầy người An Phách Hòa. Cô nằm nhoài trên giường nôn khan.
Lúc vừa tham gia quân đội, cô đã được huấn luyện rất nhiều, phần cổ của loài sâu này rất yếu vì không có da bảo vệ.
Tay cô chống vào giường, đợi một lát mới lấy lại sức. Tối nay cô không ngủ với Lâm Nam. Trên người cô rất bẩn, hơn nữa ngày mai cô còn phải nhờ vào mùi thối này để ra ngoài nên không thể làm sạch được.
Cô nằm trên giường đá, mùi thối của con sâu chết tiệt này thông vào mũi cô, cô trợn to mắt nhìn về phía Lâm Nam trong bóng tối, cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng, An Phách Hòa đã dậy, cô dùng hết sức để cạy giường đá rồi đào cái bình được chôn bên dưới của người đàn ông. Trong bình có rất nhiều tiền của Trùng tộc. Cô cầm một đống để vào trong túi tiền.
Cô thở hổn hển mấy cái rồi bắt đầu tìm kiếm quần áo của người đàn ông, mãi mới tìm được cái áo khoác màu đen. Sau khi mặc vào, cô kéo mũ xuống che hơn nửa mặt mình, sau đó lấy cái khăn quàng cổ màu đen trong đó che phần mặt dưới của mình.
Sau khi chuẩn bị kĩ càng, cô đi tới cạnh Lâm Nam, kéo khăn quàng xuống, hôn lên trán anh. Lâm Nam hừ hừ trong vô thức, An Phách Hòa dịu dàng vuốt tóc anh, “Đợi em về nhé!”
Lúc ra khỏi hang, gió mạnh thổi đến. Hơi lạnh tản ra khắp người cô khiến cô run lẩy bẩy. An Phách Hòa đã lâu chưa ăn gì cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cô dùng tay che mắt một lát mới quen được.
Trước mắt cô là cánh đồng tuyết, chỉ có mấy cây nhỏ mọc lên. Khắp nơi đều có rất nhiều hang động giống cái cô ở.
Trên đường có vài Beta Trùng tộc đang tụm năm tụm ba nói chuyện chắn đường đến tiệm thuốc.
An Phách Hòa hít sâu một cái, kéo mũ trùm xuống rồi đi về phía trước.
