Cô nhìn xung quanh một chút, vừa đúng lúc thấy Lục Trì cầm cái ô từ trong hiệu sách đi ra: “Cậu đi mua ô hả?”
“Ừ.” Lục Trì đáp.
Một cái ô thì làm được gì?
Đường Nhân nghi hoặc, đang muốn đi vào mua thêm một cái ô nữa, chưa đợi cô xoay người đã bị Lục Trì kéo cánh tay.
Lực kéo có chút lớn.
Vừa quay đầu, đã thấy trên cổ được choàng một cái khăn quàng cổ ấm áp.
Lục Trì quấn hai vòng khăn cho cô, mà khi anh dùng chỉ quấn một vòng.
Bây giờ cả khuôn mặt Đường Nhân đều bị chôn trong cái khăn quàng cổ dày như một chú sóc, Lục Trì cảm thấy buồn cười.
Thấy anh cười, Đường Nhân duỗi tay chọc chọc ngực anh: “Cười cái gì.”
Cách áo ấm dày là lồng ngực rắn chắc, Lục Trì lấy tay cô xuống: “Không có.”
Đường Nhân hừ một tiếng.
Sau khi chuẩn bị cho cô xong, anh mới mở miệng: “Đi… Đi thôi.”
…
Cửa hiệu cắt tóc cách đó không xa, phía trước cửa hiệu hoàn toàn bằng kính cho nên nhìn thấy được hết cảnh bên ngoài, Triệu Như Băng đang ngồi trên ghế sofa nghịch di động.
Một người phụ nữ đang làm tóc trước gương hỏi: “Như Băng, có bạn trai ở trường chưa?”
“Dì à, dì nói cái gì vậy, con đang học năm cuối cao trung, sao có thể yêu đương được, con muốn đậu đại học đã.” Triệu Như Băng nói.
Triệu Như Ý gật đầu hài lòng: “Bây giờ con không được yêu sớm. Dì dạy ở trường kia, có học trò yêu sớm nên thành tích bị tụt dốc không phanh, con dù sao cũng là con cháu nhà họ Triệu.”
Triệu Như Băng đáp: “Con biết rồi.”
Cô ta chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là thi đậu đại học.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Triệu Như Ý soi gương một lần nữa, trong lòng vui vẻ.
Triệu Như Băng gật đầu, thu dọn đồ đạc, vừa quay người lập tức thấy cảnh tượng bên ngoài, không khỏi ngẩn người.
Lục Trì và Đường Nhân che chung một cái ô, đang đi ngang qua tiệm cắt tóc.
Cho đến khi hai người đi về phía trước, Triệu Như Băng vẫn chưa hoàn hồn.
Triệu Nhạc Ý cầm túi xách đi ra, thấy cháu gái ngơ ngẩn, hỏi: “Sao ngẩn người ra vậy?”
Triệu Như Băng lập tức hoàn hồn, cúi đầu xuống nói: “Không có gì. Chúng ta đi thôi dì.”
“Ừ.”
Triệu Như Ý sinh nghi, hai người vừa đi ra khỏi tiệm cắt tóc, thuận mắt nhìn theo ánh mắt ban nãy của Triệu Như Băng.
Bên ngoài tuyết rơi, người trên đường không nhiều, cả đoạn đường phía trước chỉ có một nam một nữ đi chung với nhau.
Triệu Như Ý hiểu ra, khinh bỉ nói: “Như Băng, đó là bạn học của con hả? Con gái con đứa lại ở chung một chỗ với con trai, chắc chắn là yêu sớm rồi, có phải thành tích cũng rất tệ đúng không?”
Triệu Như Băng mấp máy môi, không lên tiếng.
“Nhìn con kìa, chắc chắn thành tích hai đứa đó rất kém, con cũng không nên chơi cùng.” Triệu Như Ý nói, “Nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới thành tích của bản thân.”
Sắc mặt Triệu Như Băng rất khó coi.
Thành tích của người ta không kém, ngược lại còn giỏi hơn cả cô ta.
Nhất là lần thi vừa rồi, cô ta chỉ đứng vị trí mười ba, còn kém xa so với hai người bọn họ.
~
Lúc đi ngang qua quán ăn, Đường Nhân mở miệng: “Tớ đói.”
Lục Trì nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu muốn… Muốn ăn gì?”
Đường Nhân cười, mắt chuyển đến quán ăn đối diện, kéo tay anh chạy qua đường cái: “Cậu ăn ở tiệm này chưa?”
Lục Trì lắc lắc đầu.”
“Vậy hôm nay ăn thử đi, tớ mời.” Đường Nhân nói.
Đây là tiệm mì gia đình mở cũng khá lâu, từ lúc Đường Nhân còn học tiểu học thì đã có tiệm mỳ này rồi. Bây giờ cô đã lên cấp ba, ông bà chủ vẫn còn tiếp tục kinh doanh tiệm mỳ.
Quán ăn không lớn, bên trong cũng chỉ có bảy tám cái bàn, bố trí gọn gàng sạch sẽ, không giống như những quán ăn cũ khác có rất nhiều bụi bặm tích tụ.
Cô vừa mới vào, bà chủ đang dọn dẹp nhìn lên, cười nói: “Nhân Nhân đến đó à.”
Đường Nhân mỉm cười.
Cô hỏi Lục Trì: “Cậu ăn cái gì?”
Lục Trì đưa mắt nhìn thực đơn dán trên tường, gọi món mì trộn mỡ hành.
“Vậy thì một phần mì trộn mỡ hành, một phần mì chua cay.” Bà chủ ở một bên nói, “Ngồi đi, có liền.”
Hai người vừa mới ngồi xuống, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
“Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, không cần làm như vậy.” Bà chủ bất mãn nói, “Nói mà không nghe, lần sau còn như vậy thì ông đừng mong được vào bếp.”
Chưa được bao lâu, ông chủ phản bác: “Ăn như vậy mới ngon. Bà đừng cằn nhằn tôi nữa, làm trễ nãi công việc của tôi, bà chủ thì phải ra dáng bà chủ, có ai như bà. Ra ngoài đi, tôi vừa mới mua bánh nướng để trên bàn đó.”
Hai người không to tiếng nữa, bà chủ đi ra ngoài.
Thấy nam sinh nhìn mình chằm chằm, bà chủ cười cười, đi đến bàn trong cùng thấy bánh nướng được để ở đó.
“Nhìn gì vậy?” Đường Nhân hỏi.
Lục Trì thu hồi tầm mắt, anh chẳng qua là thấy hai ông bà chủ mặc dù gây gổ, nhưng đủ để thấy có sự dịu dàng trong đó.
Đường Nhân thuận mắt nhìn theo hướng Lục Trì vừa mới nhìn, sau đó nhỏ giọng nói: “Bà chủ tiệm mỳ trước kia không được cha mẹ đồng ý lấy ông chủ, nhưng hai người lại muốn ở cùng nhau, nghe nói trước kia ông chủ không có gì trong tay hết.”
Sau đó hai người cố gắng có một quán ăn nhỏ.
Đường Nhân hâm mộ ông chủ ngày nào cũng đều đi mua bánh nướng mà bà chủ thích ăn nhất, mà món này phải chạy đến cuối phố mới có thể mua được.
Ông chủ đã từng kể qua làm như vậy để khiến bà chủ vui, bà chủ cũng đã khổ nhiều rồi.
Đường Nhân kể chuyện xưa cho Lục Trì nghe.
Ánh mắt Lục Trì lại nhìn về phía bên cạnh, không khỏi suy nghĩ về gia đinh anh, mẹ anh vì anh nên cắn răng chấp nhận lấy ba anh, ai ngờ lại nhận được kết quả như ngày hôm nay.
Lần trước từ bệnh viện trở về, anh xin nghỉ vài ngày ở nhà chăm sóc mẹ, nếu không phải kỳ thi đến gần, thì anh đã nghỉ thêm vài ngày nữa rồi.
Vấn đề ly hôn này anh đã khuyên mẹ anh không chỉ một hai lần.
“Của cháu trai đây.”
Trong lúc Lục Trì đang ngẩn người, thì bà chủ đã bưng tô mỳ đến trước mặt anh, tô mỳ trộn mỡ hành khiến người ta nhỏ dãi.
Đường Nhân nhìn anh chằm chằm, cuối cùng tô mỳ chua cay của cô cũng được bưng lên.
Lúc ăn đột nhiên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Đường Nhân nghe thấy Lục Trì lên tiếng: “Cậu…”
Khuôn mặt Lục Trì bối rối, không còn khăn quàng cổ ngăn cản, cả khuôn mặt đều lộ ra, đẹp trai như một vị thần.
Anh mấp máy môi, giọng nói lí nhí: “Cậu… Vì sao lại thích… Thích tớ?”
Đường Nhân sững sờ.
Cô nhìn Lục Trì, hiếm khi thấy anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt xinh đẹp đó đang chứa đựng sự nghi hoặc.
“Chuyện này…” Đường Nhân cắn cắn đũa.
Sau đó cô cúi đầu dùng đũa đảo đảo tô mỳ: “Tớ thích ăn mỳ chua cay nhất.”
Tô Khả Tây đã từng hỏi cô vì sao chỉ thích ăn mỳ chua cay, bởi vì cô ta cảm thấy ăn cũng được, thỉnh thoảng ông chủ nêm nếm thiếu gia vị thì sẽ mất ngon ngay.
Cô lại đưa mắt nhìn thẳng vào đáy mắt anh: “Thích là thích, đương nhiên vì tớ cảm thấy món đó ngon nhất.”
Đường Nhân hỏi ngược lại: “Cậu có cảm thấy vậy không?”
Bởi vì thích anh cho nên cả thế giới đều trở nên ngọt ngào.