Trương Cửu Linh nghe thấy tên Vương Cửu Long là đau đầu, bấy giờ lạnh mặt, bực bội xua tay: ”Thôi đệ đừng nhắc tới, nói đến hắn là ta thấy phiền!”
”Sao vậy? Cậu ấy đối với đệ không tốt à?” Châu Cửu Lương hỏi với vẻ quan tâm.
Trương Cửu Linh thở dài, kể khổ với họ: ”Các huynh không biết đâu, gần đây không biết Vương lão gia bị làm sao ấy, đột nhiên nghĩ ra chiêu ai làm sai là bắt đối phương chịu phạt thay, mấy hôm trước đệ hại Vương Cửu Long quỳ cả ngày, bây giờ hắn đang tìm cách báo thù kìa, đệ không thể chọc hắn mà chỉ có thể tránh thôi.”
Dương Cửu Lang nghe vậy thì nhưỡng mày cười: ”Vậy đệ tránh được bao lâu chứ? Tối đệ ngủ ở đâu? Ở quán trọ à? Hay là về nhà?”
Trương Cửu Linh bĩu môi đáng thương: ”Vậy chỉ có thể về nhà thôi, tránh đi mấy hôm trước, đợi hắn bớt giận rồi thì đệ lại về chứ sao.”
”Không được đi!” Quách Kỳ Lân nhíu mày lo lắng: ”Huynh mới gả đi mấy ngày đã về nhà, không sợ cha huynh đánh huynh chết à?”
”Vậy chứ còn cách nào đâu?” Trương Cửu Linh nhức đầu thở dài: ”Nếu cha ta thật sự muốn đánh chết ta, ta chỉ có thể ở gầm cầu thôi.”
”Đừng! Gầm cầu lạnh lắm đó!” Quách Kỳ Lân nói, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười chỉ về phía Dương Cửu Lang, nói với y: ”Phải rồi, hiện tại ta cũng không về nhà được, đang ở nhà của Cửu Lang, hay là….”
”Này này này!” Dương Cửu Lang lật đật đẩy tay hắn ra, không khỏi buồn cười nói: ”Đệ đang dùng nhà ta như chỗ thu nhận dân tị nạn à!”
Trương Cửu Linh nghe vậy thì cũng không vui, bấy giờ đánh lên tay Dương Cửu Lang: ”Huynh có phải huynh đệ không vậy, có tí việc thế mà cũng không chịu giúp!”
”Ý của ta không phải vậy.” Dương Cửu Lang cười lấy lòng, liếc nhìn Châu Cửu Lương, lúc này chỉ về phía hắn: ”Chậc! Đệ có thể đến nhà Cửu Lang ở đó!”
Châu Cửu Lương nhún vai: ”Ta không có ý kiến.”
Lúc này đến phiên Trương Cửu Linh không chịu, vội lắc đầu: ”Thôi thôi thôi, một ngày Cửu Lương ngất ba lần, bầu không khí ở nhà huynh ấy quá nặng nề!”
Thấy y đáng thương như vậy, Dương Cửu Lang thở dài bất đắc dĩ, nghĩ cho y một cách: ”Thật ra theo như ta thấy thì đệ tránh né thế này không phải là cách, chi bằng chủ động phản kích đi, đợi đến khi đệ cưỡi lên đầu Vương Cửu Long được rồi thì kẻ phải chạy ra ngoài tránh không phải là nó à?”
Trương Cửu Linh nghe thấy thế thì vội hỏi hắn: ”Vậy đệ phải phản kích thế nào đây?”
”Không phải nói là ai phạm lỗi thì đối phương phải chịu phạt thay sao? Đệ kiếm chuyện với nó đi!” Dương Cửu Lang vỗ bàn nói.
Trương Vân Lôi nghe là định gieo họa cho cháu trai Cửu Long của y, vội vàng túm lấy Dương Cửu Lang: ”Này! Như vậy có vẻ không hay lắm đâu!”
Quách Kỳ Lân cũng nhíu mày đáp lời: ”Đúng đấy, huynh nghĩ cái cách ngu ngốc gì vậy!”
”Sao lại thành cách cùi bắp rồi? Không phải là vì ta giúp cho huynh đệ sao?” Dương Cửu Lang nói với vẻ hiển nhiên.
”Làm gì có ai giúp cái kiểu như ngươi! Như thế này không phải là đang xúi giục hai đứa nó à?” Trương Vân Lôi nói với vẻ ghét bỏ, còn quay đầu lay Mạnh Hạc Đường: ”Huynh nói xem có đúng không? Mạnh ca.”
”Hả?” Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, y không quen biết gì với cả hai người đó, thật sự không tiện phát biểu ý kiến lắm, chỉ có thể cười lúng túng, nhỏ giọng đáp theo Trương Vân Lôi: ”Ta cũng cảm thấy không hay lắm.”
”Đúng đấy!” Trương Vân Lôi gật đầu, lúc này lại trừng Dương Cửu Lang: ”Ngươi đừng có xen vào chuyện của người ta!”
”Sao lại là ta sai? Cửu Linh là huynh đệ của ta, ta không muốn nhìn nó bị ức hiếp thôi mà!” Dương Cửu Lang trợn to mắt không tưởng tượng nổi, lại đưa tay huých Quách Kỳ Lân: ”Đệ nói gì đi? Cửu Linh cũng là huynh đệ của đệ mà!”
Quách Kỳ Lân nhìn Trương Cửu Long một lát, lại nghĩ đến Vương Cửu Long, nhất thời khó xử đầu nọ đầu kia: ”Mặc dù Cửu Linh là huynh đệ của ta, nhưng Cửu Long cũng là em họ của ta mà!”
Dương Cửu Lang coi trọng nghĩa khí nhất, hắn làm hàng xóm với Cửu Linh hơn hai mươi năm, còn với Vương Cửu Long thì chỉ quen biết thôi, quả quyết đưa tay phản bác: ”Ta không nói tới cái gì mà em họ hay không em họ, con người của ta xưa nay chỉ giúp người có lý chứ không giúp người thân.”
Đào Dương cũng đứng về phía Vương Cửu Long, cười hỏi hắn: ”Huynh đào đâu ra lý?”
”Ta…” Một câu khiến Dương Cửu Lang nghẹn đến không còn lời nào để nói, vội quay đầu ném ánh mắt xin trợ giúp về phía Trương Cửu Linh.
Trương Cửu Linh hiểu ý, lập tức giả bộ làm ra vẻ người bị hại, ôm lấy cánh tay của Quách Kỳ Lân với vẻ đáng thương: ”Đại Lâm à! Huynh đệ! Đệ phải giúp ta đấy! Ta ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Vương, chưa quen với cuộc sống ở đó, nếu ta không học cách đánh trả vậy thì hắn muốn hại chết ta không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao!”
”Được rồi được rồi!” Quách Kỳ Lân không chịu nổi nhìn y như vậy, thở dài, chỉ vào y nhắc nhở: ”Đùa thì được nhưng không được quá đáng đâu đấy!”
”Không quá đáng, không quá đáng!” Trương Cửu Linh cười, không kịp đợi mà quay đầu hỏi Cửu Lang: ”Vậy đệ nên làm thế nào? Tình huống hiện tại không có lý do gì để kiếm chuyện hết á!”
”Kiếm chuyện còn cần lý do à?” Dương Cửu Lang nhướng mày, cười nói: ”Cứ cố ý ở không đi gây sự, cố tình kiếm chuyện thôi!”
”Là sao?” Trương Cửu Linh nhíu mày, muốn hắn nói cụ thể hơn.
Dương Cửu Lang tặc lưỡi, hơi khó quét mắt qua Trương Vân Lôi, thật sự không muốn nghĩ kế gieo họa cho cháu trai của y ngay trước mặt y cho lắm, nên chỉ cho Cửu Linh ví dụ.
”Nói thế này đi, nếu bây giờ đệ xuống lầu, đập phá quầy, vậy thì cha Vương Cửu Long cũng sẽ đưa nó vào đại lao đúng không?”
”Đưa vào đại lao á?” Trương Cửu Linh nghe vậy thì giật mình, đột nhiên hơi sợ, chớp mắt mấy cái, cười lúng túng: ”Mặc dù Vương Cửu Long đáng ghét nhưng cũng không đáng ghét đến mức đó chứ?”
Dương Cửu Lang ghét bỏ nhìn y: ”Cũng đâu phải thật sự kêu đệ đưa nó vào tù, tìm chút chuyện nhỏ để hố nó thôi!”
Trương Cửu Linh nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên vỗ bàn đứng lên: ”Hiểu rồi! Đệ về thử xem!”
Nói rồi vội vàng nói tạm biệt mọi người, chạy đi nhanh như chớp.
Trương Vân Lôi không quen Trương Cửu Linh, có mấy lời không tiện nói trước mặt y, lúc này đưa mắt nhìn y đi xa, Trương Vân Lôi đột nhiên vả cho Dương Cửu Lang một phát: ”Dương Cửu Lang! Ngươi nghĩ ra cái cách gì ngu vậy! Nếu hai đứa nó đánh nhau thật thì ngươi vui lắm đúng không!”
Dương Cửu Lang cũng không giận, còn cười với y: ”Ngươi cứ yên tâm đi, hai đứa nó tuyệt đối là kiểu càng đánh càng hòa hợp.”
”Cái gì gọi là càng đánh càng hòa hợp?” Quách Kỳ Lân không hiểu.
Dương Cửu Lang thở dài bất đắc dĩ, giải thích với bọn họ: ”Cửu Linh là đứa rất ngang tàn, mọi người xem bây giờ nó thà tránh chứ cũng không đánh trả thì đã nói lên rằng chút lương tâm còn sót lại của nó vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Vương Cửu Long, nói trắng ra là Vương lão gia sợ hai đứa nó cứ đánh nhau suốt nên mới cố ý nghĩ ra cái chiêu này, để hai đứa từ từ bồi dưỡng tình cảm từ việc áy náy với đối phương, đồng thời cũng không dám gây rối hay phạm sai lầm gì nữa!”
”À!” Hai cậu cháy khẽ gật đầu, lần này mọi người đều đã hiểu.
Đào Dương im lặng không nói gì đột nhiên lại nói: ”Vậy huynh có nghĩ đến việc nếu Cửu Linh cứ kiếm chuyện gây rối, cứ khiến Cửu Long chịu phạt thay thì hai người sẽ không bồi dưỡng được tình cảm mà dần dà còn khiến hận thù càng lúc càng tăng thêm không?”
Hai cậu cháu nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, gãi gãi ót nói với vẻ không chắc: ”Vương Cửu Long chắc sẽ không chịu đựng mãi đâu?”
”Chưa chắc.” Đào Dương nhướng mày cười cười: ”Dù sao Cửu Linh cũng là người không cùng một họ, nếu Vương lão gia muốn phạt huynh ấy thì chắc chắn sẽ nghĩ đến mặt mũi của cha huynh ấy.”
”Vậy chắc cũng sẽ không dung túng mãi đâu?” Giọng điệu của Dương Cửu Lang càng ngày càng không chắc.
”Cho dù không dung túng mãi nhưng cũng sẽ có chừa đường lui.” Đào Dương nói, nhếch môi, nói với vẻ suy đoán: ”Ta thấy cuối cùng thì một là hai người càng ngày càng thù đối phương, hai là vì để phản kích mà gây rối như phát điên ấy, cuối cùng thì gây ra tai họa lớn.”
Dương Cửu Lang nghe vậy thì hít ngược một hơi lạnh, cúi xuống khổ não gãi đầu: ”Đây đúng là một trở ngại ha!”