Yuri hít sâu một hơi, rượu mạnh chạy lên đại não tựa hồ có chút phản ứng.
Y đột nhiên đứng lên, nhấc chiếc cặp da ném ra ngoài cửa sổ, kính thủy tinh vỡ tan, đám người gào thét hỗn độn, kẻ cầm đầu gây chuyện lại như một cơn gió, biến mất không còn bóng dáng.
Một lần nữa quay trở lại nhà thờ nhỏ đã là buổi tối, mây đen dày đặc, Yuri trầm mặt, nghĩ nếu như Lâm Hiến vẫn còn ở đó, y…
Có lẽ y sẽ miễn cương tha thứ cho nhân loại thích quản việc không đâu này, sẽ không cắn đứt cổ anh, sẽ không mắng anh, sẽ không uy hiếp anh, y sẽ cho phép Lâm Hiến ở bên mình, nếu anh muốn ở lại, như vậy y sẽ sống với anh, nhìn anh đi già đi tới điểm cuối của sinh mệnh, rồi y cũng sẽ kết thúc cuộc đời này.
Nhưng lúc y tới nơi, trong giáo đường không một bóng người.
Nhân loại của y… Lâm Hiến đi rồi.