– Tạ…tạ vương phi.
– Ngươi đến là trả tiền cho ta sao?
Ngũ Thiên Kiều buông đũa, ý tứ câu nói đầy vẻ giễu cởi mỉa mai. Hán Hiến Đế cảm thấy huyết quản nóng bừng bừng vì bị một nữ nhân trêu chọc. Ban đầu còn có ý nghĩ xin Âu Dương Phong Ngạn nữ nhân này về làm thân cận. Hoàn toàn không nghĩ tới thân phận của nàng là vương phi thần bí trong lời đồn. Vương phi? Là vương phi tại sao lại ăn mặc như người hầu thế kia?
– Ngươi thật sự là vương phi?
– Lão công của ta đang ngồi đây. – Ánh mắt Ngũ Thiên Kiều đảo qua lại giữa hai người – Ngươi không thấy chàng ấy sao?
– Từ khi nào vương phủ lại nghèo nàn đến mức một vương phi phải ăn mặc như một kẻ hầu như thế kia?
– Ngươi như thế này là cảm thấy xấu hổ vì bị bản vương phi lừa sao? – Ngũ Thiên Kiều cười khẩy, cố ý nghiêng cả người nép vào Âu Dương Phong Ngạn – Ta mặc thế nào thì thân phận của ta chưa bao giờ thay đổi. Có đúng không, phu quân?
– Phải. Thiên Kiều luôn xinh đẹp trong lòng bản vương.
Âu Dương Phong Ngạn không ngại phụ họa. Hán Hiến Đế tức nghẹn họng nhưng không cách nào để đáp trả lại hai con người này.
– Vương gia, có tin mật báo.
Giọng A Tâm lanh lảnh phía sau Hán Hiến Đế. Nha đầu một trán đầy mồ hôi, phía sau vẫn còn kéo theo cây trường thương chạy vào. Tiếng binh khí va quẹt dưới đất cod chút chói tai. Ngũ Thiên Kiều đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, thản nhiên ăn cơm, dường như những gì vừa xảy ra với nàng chẳng là gì. Lại nói sự lãnh đạm vô cùng hút mắt. Thái độ lật qua lật lại 180 độ khiến người khác thêm phần tò mò.
Âu Dương Phong Ngạn lướt qua nội dung, đáy mắt có vài phần không vui. Hắn quay qua nàng khẽ giọng:
– Nàng có biết giải độc?
– Một chút.
– Theo ta đi cứu người, có được không?
– Có thể. Đi ngay bây giờ sao?
– Phải.
Xem dáng vẻ thành khẩn của Âu Dương Phong Ngạn, Ngũ Thiên Kiều không cần suy nghĩ đã gật đầu. Nàng đưa tay về phía trước để hắn chủ động bế lấy nàng. Hắn dường như cũng chỉ đợi có vậy, một cái chớp mắt đã ôm mỹ nhân vào lòng.
– A Tâm, trở về Nạp Lan, triệu tập Thích sát đến Vu Khởi.
– Tuân lệnh vương gia. Nô tỳ lập tức đi ngay.