“Bố, con và Minh Tâm mới chỉ đính hôn mà thôi, còn chưa tới lúc kết hôn. Chờ tới khi cô ấy kết thúc việc học, bọn con sẽ kết hôn, hiện tại còn sớm.”
“Ôi bác quên mất, con mới mười tám tuổi, có hơi sớm. Nhưng không sao, con gọi trước cũng được, dù sao sớm hay muộn con cũng sẽ vào nhà họ Cố!”
“Bác trai, chúng ta đừng đứng ở cửa, vào trong ngồi nói chuyện đi, con đi pha trà cho bác.”
Hứa Minh Tâm đón người vào nhà, ông cụ Cố vẫn còn áy náy đối với chuyện ngày hôm đó, vẫn luôn lôi kéo hỏi thăm cô ân cần.
Cô vốn còn cho rằng Cố Gia Bảo là một người vô cùng nghiêm khắc, nhưng hiện ông lại chẳng khác gì một đứa trẻ mang hình hài ông già.
Cố Gia Huy sợ cô mệt, liền ngắt lời: “Bố, thời gian không còn sớm, Minh Tâm nên đi ngủ, ngày mai cô ấy còn phải đến trường.”
“Đúng đúng đúng, con gái nên đi ngủ sớm một chút, đúng rồi, con và Cố Gia Huy ngủ cùng nhau đúng không?”
“Hả?” Hứa Minh Tâm xấu hổ vô cùng, ngây người nhìn về phía Cố Gia Huy, chỉ thấy anh bình tĩnh gật đầu.
“Đương nhiên.”
Cố Gia Huy nói dối không chớp mắt, nói tới tự nhiên cực kỳ.
Hứa Minh Tâm âm thầm bật ngón cái với anh.
Quả nhiên là loại người chuyên làm việc lớn, tố chất tâm lý cứng như vậy, không giống như cô, chân đã mềm đi rồi.
Ông cụ Cố cười gật đầu, đôi mắt vẩn đục hiện lên một chút tia sáng.
Ông cụ Cố thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra hai người đang nói dối.
Lần này ông tới đây, chính là vì để xúc tiến cảm tình của đôi vợ chồng son.
Cố Gia Huy kéo Hứa Minh Tâm về phòng ngủ, cửa phòng chưa kịp đóng lại, không nghĩ tới chú An đã tiến vào, đem quần áo chăn gối không dùng ôm đi hết.