“Anh sưng mặt sưng mũi còn muốn đến gặp em sao?”
“Em get trọng điểm kiểu gì vậy?” Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ, “Là tiệc đầy năm của em. Nói thật, hơn một năm sau khi comeout anh bị đánh suốt. Em chắc là không biết Trần Phi Nhất lúc đánh người ác cỡ nào đâu, lúc ấy xương bắp chân của anh còn bị rạn, là do bị ông ấy đá.”
Diệp Khai: “. . .”
“Khó khăn của người đồng tính không phải là chấp nhận bản thân mình mà là được người khác chấp nhận –” Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai, trong làn sương trắng mờ ảo, khuôn mặt hắn trở nên thâm thuy mà dịu dàng. Con bướm trắng lần theo ánh sáng tìm đến chùm đèn, bổ nhào mà bay quanh, phát ra tiếng đụng chạm.
“Nhất là trong giới này của chúng ta. Chơi đàn ông thì có thể, nhưng nếu như thật sự thích thì không được.”
Diệp Khai giống như đã đoán được điều hắn muốn nói, giọng cậu trở nên căng thẳng: “Vậy nên anh sẽ kết hôn sao?”
“Có thể sẽ.” Trần Hựu Hàm thẳng thắn nói, “Nếu như anh không có người mình thích, vậy thì anh sẽ kết hôn. Kết hôn vì lợi ích, vì chính trị, Hồng Kông hay là Trung Quốc, tùy tiện đi, mặc cho Trần Phi Nhất lựa chọn.” Hắn thoáng dừng lại, giọng hắn trầm xuống, “Nhưng hiện giờ anh không muốn kết hôn.”
Diệp Khai cảm thấy lạnh, vô thức mà uống hết một tách trà, thân thể không nhịn được phát run. Tay chân cậu đều rất lạnh, nhất là chân. Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi, ngồi xếp bằng trên ghế, khi chân đụng vào đùi mới nhận ra nó đã lạnh buốt.
“Sau khi comeout thì cả anh lẫn Trần Phi Nhất đều biến thành trò cười. Khi đó không thoải mái như bây giờ, nhất là ở tỉnh G, loại người như anh khi ấy càng là đại nghịch bất đạo, nếu mà giống như trước kia thì phải bị xử lý theo tộc pháp. Mẹ anh mất sớm, ông ấy mãi vẫn không chịu tái hôn, anh thì lại thích đàn ông, sau lưng người ta đều nói rằng ông ấy đã làm chuyện gì thất đức nên mới đoạn tử tuyệt tôn.” Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, “Thời gian đó anh luôn cảm thấy nếu không phải anh bị Trần Phi Nhất đánh chết thì chính là ông ấy bị anh chọc cho tức chết. May mà thân thể ông ấy cũng đủ cứng rắn.”
Diệp Khai hoàn toàn chưa từng nghe qua những chuyện này. Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện đã biết Trần Hựu Hàm có bạn trai mà cũng có bạn gái, động một tí lại thấy đổi người, từ lúc còn rất rất nhỏ cậu đã không cảm thấy — thích đàn ông là một chuyện không đúng. Bởi vì nhỏ tuổi, ngược lại còn cảm thấy chẳng có gì sai trái. Sau này lớn rồi, chân chính hiểu chuyện, mới biết được thì ra như thế là không đúng, hoặc là nói nó thuộc về biên giới ngoài lề, tiểu chúng. Nhưng nhìn Trần Hựu Hàm có vẻ thành thạo điêu luyện như thế. Hắn khí phách hăng hái, đường đường chính chính, đi đến nơi nào cũng như là minh tinh, ngược lại với hắn, những người xì xảo chỉ trỏ phía sau lại như là biến thành giòi bọ trong cống ngầm, để lộ ra mùi ẩm mốc ghê tởm.
“Không nói về anh nữa.” Trần Hựu Hàm nhấp một ngụm trà, đắng chát. Loại trà này dùng để uống kèm điểm tâm ngọt, nếu không ăn đồ ngọt thì chỉ cảm thấy đắng, đắng từ đầu đến cuối. Hắn hỏi bâng quơ: “Khai giảng là lên lớp 11 rồi, em đã nghĩ đến việc làm gì sau này chưa?”
“Ông nội kêu em học quản lý tài chính, sau này ——” Diệp Khai dừng lại, sắc mặt dần trở nên tái nhợt dưới ánh đèn.
Trần Hựu Hàm vờ như không thấy gì, cười cười, vẻ mặt bình tĩnh trêu chọc: “Có lần anh gặp Diệp Cẩn, cậu ta bảo em là người thừa kế hoàn hảo được nhà họ Diệp bồi dưỡng ra.”
Diệp Khai hốt hoảng mà cúi đầu uống trà. Một tách nhỏ như vậy, nó sớm đã lạnh rồi.
“Em không hoàn hảo. . .”
“Là vì thích chị gái kia sao?” Trần Hựu Hàm không chút biến sắc hỏi.
Diệp Khai chậm chạp gật đầu.
“Thích chị gái đó không kém hơn năm đó anh comeout là bao.” Trần Hựu Hàm khẽ nói: “Đều là đại nghịch bất đạo cả.”
Diệp Khai lập tức không nói lên lời. Cậu nghĩ, đâu chỉ là đại nghịch bất đạo, anh chỉ là bị đánh gãy chân, còn em có thể sẽ bị đánh chết.
“Nếu như có thể lựa chọn, em muốn ở cùng người kia như thế nào?” Trần Hựu Hàm cúi đầu chọn một điếu thuốc mới, thở dài một chút, giọng điệu tùy ý: “Là không màng hết thảy để ở bên nhau, hay là điểm đến là dừng, đến thời điểm cần thiết liền hảo tụ hảo tán*? (*dễ đến dễ đi)
“Em với người đó không thể nào ở bên nhau.” Diệp Khai nhanh chóng nói: “Gia đình người đó, gia đình em, đều không thể chấp nhận.”
Không biết vì sao, sau khi cậu nói ra câu này liền nhìn thấy Trần Hựu Hàm thoáng cứng đờ, hắn không dám nhìn cậu nữa. Một lúc lâu sau, Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc, rất nhẹ rất chậm mà gật gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
“Hựu Hàm ca ca, lần trước anh cũng từng hỏi em chuyện này. Lúc ở Mỹ em đã suy nghĩ về nó rất nhiều. Anh nói đúng, em không nên để người đó biết, nếu không hẳn là người đó cũng sẽ rất bối rối. Nhưng là em không nhịn được, thích một người sao mà nhịn được đây? Càng ngày em càng thích người đó hơn, có đôi khi em thà rằng người đó nói với em rằng người đó quyết định nghiêm túc với ai đó. Nhưng chỉ mới nghĩ vậy thôi em đã không thở nổi rồi.” Diệp Khai cười cười, “Anh sẽ không cười em chứ.”
“Không đâu.” Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cậu chăm chú. Thật ra thì trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt hắn thì dịu dàng hơn so với mọi biểu cảm, là sự dịu dàng trực tiếp tràn ra từ đáy lòng.
Hắn nói: “Anh cũng giống như em mà, thích một người làm sao mà nhịn được chứ?”
Diệp Khai mấp máy khóe môi: “Người kia cũng rất chín chắn.” Cậu nhìn Trần Hựu Hàm một chút, bổ sung thêm: “Chín chắn giống như anh vậy. Người đó hẳn là càng hiểu hơn em rằng giữa chúng em không thể nào ở bên nhau được. Nếu để cho người ấy được lựa chọn, người ấy hẳn là cũng sẽ chọn như vậy thôi.”
Giọng điệu của cậu nhẹ nhõm mà ngây thơ, dưới ánh trăng, cậu chỉ là cậu thiếu niên đang phiền não vì người mình yêu không đáp lại mình, cũng không giống như là Trần Hựu Hàm.
Có thứ gì đó trong lòng Trần Hựu Hàm chậm rãi rơi xuống, tựa như là trút được gánh nặng, nhưng thứ đó quá nặng, lúc rơi xuống đất đã phát ta tiếng vang rất lớn, khiến tai hắn ù đi, hắn cúi người muốn xem xét, sao vậy nhỉ, từ lúc nào lại có một cái hố lớn như vậy? Cánh đồng hoang kia đã biến mất, gió và người nơi đó cũng không còn, Diệp Khai đã không còn ở nơi cánh đồng hoang đó nữa, ở nơi đó giờ chỉ còn một mình hắn lẻ loi.
Diệp Khai đơn thuần hơn so với hắn.
Nỗi đau của cậu, sự mờ mịt của cậu, vui vẻ cùng xúc động của cậu, tất cả chúng đều xuất phát từ yêu thích. Được đáp lại liền vui vẻ, không được đáp lại sẽ đau khổ. Mơ thấy hắn là bởi vì thích, tùy hứng quay về từ nước Mỹ cũng là vì thích, mơ ác mộng bởi vì cậu quá thích, hôn trộm hắn, trăm phương ngàn kế ám chỉ hắn, chạm vào hắn cũng bởi vì rất thích, nước mắt cùng với khóc lóc cũng vì rất rất thích. Cậu cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích Trần Hựu Hàm, nhưng trong tương lai của người thừa kế nhà họ Diệp, không nên có bóng dáng của Trần Hựu Hàm.
Hắn không muốn tương lai.
Trần Hựu Hàm dụi tắt tàn thuốc.
Là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ vẫn là do lớn tuổi rồi, hắn nghĩ, tình yêu của mình sao mà tham lam quá.
Càng ngày càng nghĩ đông nghĩ tây, do dự không dám quyết.
“Điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán,” Hắn xác nhận lại một lần nữa, “Phải không?”
Diệp Khai đặt tách trà xuống, nó va chạm với cái khay, là tiếng giòn tan độc đáo của đồ sứ cao cấp. Cậu không biết tại sao Trần Hựu Hàm lại quan tâm đến mối quan hệ giữa mình và người kia nhiều đến thế, có điều cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết, người kia chính là hắn. Cậu vươn vai một cái, như đang đùa mà nói: “Em mới không muốn bị đánh gãy chân như anh đâu.”
Trần Hựu Hàm im lặng cong khóe môi: “Em nói đúng lắm, lúc đó anh không thông minh được như em, không biết rằng cũng có thể giấu đi mà thầm thích.”
“Anh bây giờ cũng không thông minh như em mà.” Diệp Khai nói.
“Ừ.” Trần Hựu Hàm đáp lời cậu.
“Tất cả mọi bí mật đều bị em giấu đi hết.” Diệp Khai nói tiếp.
Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, vươn tay bóp bóp gáy cậu, “Giấu kín quá luôn.”
“Anh muốn biết không?”
Trần Hựu Hàm xoa xoa đỉnh đầu cậu, lại ấn xuống. Diệp Khai bị hắn ép cúi đầu, nghe thấy Trần Hựu Hàm nói: “Không muốn biết.” Dừng một chút, lại nói: “Em vui là tốt rồi.”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc, bước vào trong phòng khách vẫn sáng đèn, đưa tay tắt đi toàn bộ đèn trong nhà. Cả căn phòng chìm vào bóng tối,
Rào —— rào ——
Bên tai chỉ còn lại tiếng sóng vỗ. Ánh trăng lững lờ trên mặt nước. Tất cả những thứ này đều không khác gì trước đó.