Trẫm nể tình khoai rán mới tới đây.
Hắn ta lại năm lần bảy lượt lừa trẫm.
Có phải nhìn trẫm dễ lừa lắm hay không?
Trẫm khẳng định không có nhu cầu cosplay con bò.
” Đi đường mệt rồi đúng không? Anh mau ăn đi.”
Cái con người này, sao lại giống tên Kinh Bắc vậy chứ! Lúc chưa quen thì mặt nặng mày nhẹ, trừng anh đến muốn lác hai con mắt… sau khi qua lại một thời gian, liền trở thành loại người khác. Lúc nào cũng hận không thể bán dính lấy anh, đem anh quản thật chặt.
Nhìn đi, đến khoai rán hắn cũng không muốn cho trẫm ăn, vậy mà còn nói cái gì đền đáp tốt. Trẫm nhổ vào.
Nếu không phải hệ thống liên tục xàm xí trong đầu trẫm, có cho thêm trẫm cũng không bỏ căn phòng nhỏ ấm cúng, không quản đường xá xa xôi mà chạy tới đây.
Trẫm quá khổ.
Ăn một miếng cơm.
Chậc một tiếng trong lòng.
Thật sự quá khổ.
Ngậm đắng nuốt cay ăn xong bữa cơm, Cẩm Lý chỉ đợi Hồ Nhất trả tiền cho mình, sau đó liền nhanh nhanh chóng chóng trở về nhà.
Thế nhưng, không có sự khác thường sẽ không được nhắc đến.
Hôm nay, Hồ Nhất khác thường.
Trong suốt bữa anh, Hồ Nhất đều nhìn anh chằm chằm, vẻ ngoài luôn cố gắng duy trì sự vui vẻ vẫn không dấu nổi thấp thỏm lo âu.
Cẩm Lý tinh tế phát hiện Hồ Nhất không được bình thường, nhưng anh không có nhu cầu muốn làm rõ, vì vậy cũng không lên tiếng hỏi, mặc kệ tất cả, cố gắng hoàn thành công việc hệ thống gào thét bắt mình phải làm theo.
Thời điểm ăn xong, Cẩm Lý ngồi trên sô pha phòng khách chờ đợi, Hồ Nhất lúc này mới chậm rãi mang văn kiện tới, đặt trước mặt Cẩm Lý.
Y không dám chắc, hỏi:” Cẩm Lý ghét ăn với tôi vậy sao?”
” Không.” Không phải ghét mà là không thích. Không phải ghét ăn cơm với y mà là ghét ăn cơm không có khoai.
” Vậy tại sao lần nào Cẩm Lý cũng bày ra vẻ mặt không nguyện ý?”
” Ờ.” Ăn cơm cùng, còn soi xét vẻ mặt làm gì:” Đưa tiền đây, tôi phải đi.”
“….”
Cái người trước mặt, cùng với cái người đêm halloween năm đó không phải là một đúng không?
Cẩm Lý nhận lấy tiền, chuẩn bị rời đi, lại bị Hồ Nhất gọi giật lại:” Cẩm Lý.”
” Ừ.” Nói mau đi, kiên nhẫn của trẫm có hạn.
” Tôi thích… ăn cơm với anh.”
” Ờ.”
Cẩm Lý lạnh nhạt đáp một tiếng, nhấc chân rời đi.
Bỏ lại Hồ Nhất đứng trong sảnh lớn, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh.
Thất vọng, bất lực, không chắc chắn.
Tự trách mình không đủ can đảm.
Tay Hồ Nhất nắm chặt thành quyền, lạc lõng đứng một mình giữa phòng khách to lớn. Cẩm Lý đi rồi, y vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn vào khoảng không.