“Vân Tịnh Hề” chỉ kết hôn có ba năm với Trầm Ngạn. Đọc đến đoạn này mới quạo nè…
Diệp Y Y được Trầm Ngạn chăm sóc, chiếu cố. Song khi cô ả biết được anh ta đã có vợ thì khóc lên, khóc xuống nói cái gì mà “anh không thể đối xử tốt với em như vậy” rồi “em giờ đây khác nào tiểu tam” các thứ. Trầm Ngạn thấy tình yêu của đời mình khóc lóc đầy thương tâm, lập tức sai trợ lí đưa đơn li hôn tới “Vân Tịnh Hề”. Cô ấy bị ép li hôn, lẳng lặng dời đi. Kết cục của “Vân Tịnh Hề” không có đề cập đến trong kịch bản.
Tịnh Hề xác định một điều là hai vợ chồng Vân gia đối xử với cô rất lạnh nhạt, bị chồng li hôn trả về, cuộc sống của “Vân Tịnh Hề” chắc không tốt lắm đâu.
“Tiến độ cốt truyện đến đâu rồi?”
Chuột nhỏ hiện thân, nó ngồi lên đùi Tịnh Hề, gặm miếng củ cải, vừa nhai vừa nói: [ Còn hai ngày nữa là lễ kết hôn của nam nữ chính. Cốt truyện chính thức mở ra từ sự kiện này. Lễ kết hôn tổ chức đình đám lắm, kí chủ muốn xem không?]
Được đi xem ư???
Chuột nhỏ vỗ ngực tự hào: [ Có ta ở đây, ngài muốn xem cái gì cũng được.]
Tịnh Hề cười ngọt ngào, tay vuốt đầu chuột nhỏ: “Ta sẽ mua cho ngươi thêm đồ ăn.”
Chuột nhỏ hưng phấn, cặp mắt bảo thạch như đang phát sáng: [ Kí chủ, ngài xem gì ta cũng chiều hết.]_______________________________________
Hai ngày sau.
Hôm nay là lễ kết hôn của tổng giám đốc tập đoàn Hành Châu. Trong buổi tiệc đầy đủ những kẻ tai to mặt lớn đến tham dự. Cha xứ đọc lời tuyên thệ, cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, đem lại lời chúc phúc cho đối phương…
Trải qua hàng loạt các nghi thức, đêm hôm đó cô dâu chú rể động phòng.
Tịnh Hề dán ẩn thân phù lên người, cùng với chuột nhỏ quang minh chính đại đi vào biệt thự của nam chính. Chuột nhỏ chỉ chỉ vào căn phòng [ Kí chủ ơi, chúng ta chui vào căn phòng này đi.]
Tịnh Hề rất nghe lời chuột nhỏ, cô lẻn vào phòng, há hốc mồm. Đây…đây…
Đây là phòng tân hôn mà!
Con chuột béo này được phết!!!
Xem kịch hay nào!!!
Chuột nhỏ lấy trong không gian mấy viên kẹo mút, nó đưa cho Tịnh Hề: [ Ăn đi kí chủ.]
Tịnh Hề bóc vỏ kẹo, nhét vào túi, liếm liếm. Chuột nhỏ đưa vỏ kẹo cho cô, nháy mắt với cô: [ Kí chủ cầm hộ người ta nha.] Tịnh Hề nhận lấy, cho nốt vào túi.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng bước chân. Người đàn ông cao lớn, toàn thân vest đen, gương mặt tuấn tú đi vào. Bàn tay to của hắn ta đang lôi kéo một cô gái nhỏ bé, cô ta bị ném trên giường, váy cưới lõa xõa, búi tóc tán loạn. Cô ta ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn người đàn ông, run run nói: “Anh Hành, em…”
Tống Hành tức giận đạp một cú vào ả phụ nữ. Bị đạp một cái, cô ta đau đớn ôm bụng, Tống Hành cay nghiệt nói: “Diệp Y Y, người tôi yêu vĩnh viễn không phải là cô. Trong mắt tôi, cô thậm chí không bằng một cọng tóc của Minh Châu.”
“Anh Hành, xin anh…”
Thấy tia khổ sở hiện lên trong ánh mắt của Diệp Y Y, Tống Hành càng thêm ác liệt: “Không phải cô muốn gả cho tôi sao? Muốn bước chân vào Tống gia sao? Đừng hòng!! Cô chỉ là thế thân cho chị cô thôi. Tống Hành tôi đây sẽ không bao giờ yêu cô đâu!!!”
Hai kẻ ăn kẹo đang ngồi trong góc: “…”
Nam chính tự vả mặt mình cực mạnh.