Giấy ngọc này, là thật, chỉ là người nắm giữ thân phận giấy ngọc đã chết từ lâu rồi. Nhưng người bị phái tới trông giữ tinh môn cấp bậc không cao, khả năng biết không lớn, mà nhiều người lui tới các tinh môn như vậy, không thể ai cũng nghiệm chứng thân phận. Thủ tướng cười lành xin lỗi:
– Đại tướng quân, quy củ ngài hẳn là biết, xin đừng làm khó chúng ta.
Hùng Kỳ hừ lạnh nói:
– Vậy thì nhanh lên, ta có việc gấp.
– Được được được!
Thủ tướng gật đầu liên tục. Vung tay lên, một người đi tới, cấp tốc thi pháp kiểm tra hai người, đặc biệt là không gian chứa đồ.
Thủ tướng kiểm tra đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hổ Lâm.
– Nữ nhân trong này xảy ra chuyện gì? Đưa nàng ra để kiểm tra Pháp tướng.
Hổ Lâm phất tay đưa nữ ra, ôm trong ngực, nữ tử này dung mạo cực đẹp, nhắm mắt như đang ngủ say:
– Không phải tu sĩ, là phàm nhân, kiểm tra nhanh một chút.
Thủ tướng đưa tay lên bả vai cô gái mê man kia thi pháp điều tra, phát hiện quả nhiên là nữ tử bình thường không có tu vi, không phải tu sĩ, không khỏi nhìn Hổ Lâm, trong lòng thầm nghĩ không biết tuyệt sắc từ đâu ra, nhân vật lớn phía trên đúng là biết hưởng thụ.
Sau khi kiểm tra không có gì khác thường, cho vào. Hùng Kỳ và Hổ Lâm nhanh chóng tiến vào tinh môn.
Sau khi xuất hiện một phía khác của hư không, Hùng Kỳ tiếp tục bay đi, sau khi nhìn bốn phía truyền âm hỏi:
– Phía bên kia đã chuẩn bị xong chưa?
Hổ Lâm gật đầu nói:
– Người tới trước đã chuẩn bị kỹ càng, có người tiếp cận lập tức sẽ phát hiện.
Rất nhanh hai người xuất hiện bên ngoài một tinh cầu, tìm đúng vị trí phá tan chướng khí bay xuống. Trong đình viện, Thiên Nguyên đi qua đi lại đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy có hai bóng người giáng xuống, hạ trên sân.
Thiên Nguyên cảnh giác cao độ, đang định hỏi dò đối phương là ai. Hùng Kỳ đã mở miệng.
– Thiên Nguyên, Thiên Nguyên sững sờ, chợt chắp tay nói: – Bái kiến đô đốc, sao ngài tới đây? – Việc này ta muốn tự mình tham dự một hồi.
Thiên Nguyên thay đổi sắc mặt, lại nhìn về phía Hổ Lâm. Chỉ thấy Hổ Lâm một mình đi về phía phòng, không khỏi hỏi:
– Vì này là? Hùng Kỳ hàm hồ đáp: – Người mình.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, Hổ Lâm thả nữ tử mỹ mạo mình mang tới kia ra, cung kính đặt trên ghế. Trên người cô gái đột nhiên lóe lên kim quang, một luồng kim sắc lưu quang trong nháy mắt tiến vào cơ thể Hổ Lâm. Hổ Lâm thần thái hờ hững đứng dậy, cất nữ tử xinh đẹp kia đi, sau đó không nhanh không chậm đi ra khỏi cửa.
Gặp lại trong đình viện, thỉnh thoảng Thiên Nguyên lại đánh giá Hổ Lâm, Thiên Nguyên cũng nhận ra mình bị Hùng Kỳ nhìn chăm chăm vào, không để mình rời khỏi tâm mắt.
Chờ một chút, bóng người Bích Nguyệt xuất hiện, dẫn theo bốn người từ trên trời giáng xuống, lơ lửng giữa bầu trời trên đình viện, pháp nhằn nhìn xuống dưới, chú ý tới ba người Thiên Nguyên, nhưng ba người đều đã dịch dung.
Thiên Nguyên ra thủ hiệu về phía không trung, đồng thời truyền âm:
– Là ta! Vừa hạ xuống đất, Bích Nguyệt nhìn hai người xa lạ, một lần nữa truyền âm với Thiên Nguyên: – Sao còn có những người khác? Thiên Nguyên cũng cau mày:
– Không phải bảo mình ngươi tới hay sao?
Hai vợ chồng đồng thời kinh ngạc, dường như đều ý thức được bên đối phương có điểm khác thường.