– Một đường đi vào trong nhà tranh. Doanh Nguyệt cố gắng ổn định tâm tình ngồi ở phái trên, lạnh lùng nhìn nàng.
Tả nhi sau khi phân biệt, xác định đó đúng là Doanh Nguyệt, gậy chống trong tay rơi xuống đất, sống lưng cũng thẳng dậy, kéo xuống ngụy trang trên mặt, lộ ra hình dáng, có thể nói trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống đất, cất tiếng nói đau buồn:
– Trời xanh có mắt, rốt cục đã để lão nô thấy tiểu thư, lão nô bái kiến tiểu thư!
Nàng dập đầu không thôi.
Nàng cảm thấy khó mà kìm ông nổi, nghĩ lại năm đó còn là tiểu thư hào môn, hiện giờ rơi xuống ruộng đồng, nếu không phải không vượt qua nổi sao cần mở miệng xin người, nghĩ lại năm đó Doanh gia phong quang hiển hách, trong lòng nàng lại cảm thấy khổ sở.
Nhưng Doanh Nguyệt lại cảm thấy buồn nôn, cảm thấy bà lão này quá biết giả bộ, từ nhỏ đến lớn đã có khi nào hành đại lễ với mình như vậy đâu, con cháu Doanh gia có ai không sợ nàng? Nàng vẫn nhớ cảnh năm đó Doanh gia dần nàng tới Dậu Đinh vực muốn gả nàng cho Ngưu Hữu Đức để lôi kéo đối phương, khi đó Tả nhi đã từng uy hiếp nàng, bây giờ vì lợi dùng chính mình đúng là việc gì cũng có thể làm được.
Dưới cái nhìn của nàng, nàng nhận định Tả nhi đang làm bộ làm tịch, càng hận hơn.
– Tiểu thư không nên tùy hứng như vậy… Tả nhi liên tục cằn nhằn, giọng nghẹn ngào.
Thấy Doanh Nguyệt dường như có chút không khống chế được tâm tình của bản thân, Hổ Lâm chắp tay tạo thành chữ thập.
Tả nhi đang kêu khóc thảm thiết đột nhiên dừng động tĩnh lại, mở mịt ngẩng đầu, khuôn mặt ngẩn ngơ ngẩng lên, yên vị tại chỗ.
Hổ Lâm nói:
– Doanh Cửu Quang giao Doanh gia cho ngươi, vì sao ngươi lại phản chủ, vì sao lại giết người của Donah gia?
Hắn hỏi như vậy hiển nhiên là muốn Doanh Nguyệt tự tai nghe được, bằng không hắn có thể trực tiếp đọc được ký ức cảu Tả nhi, hắn đã đồng ý với Doanh Nguyệt là sẽ điều tra rõ việc này.
Tả nhi chậm rãi mờ mịt nói:
– Ta chịu ân trọng của Vương gia, một đời hưởng hết vinh hoa phú quý, từ lâu danh lợi đã không màng. Việc Vương gia phó thác không hề dám phụ, nhưng Doanh gia đã chấm dứt rồi, thực sự chấm dứt rồi, muốn hi vọng con cháu Doanh gia báo thù cho Doanh gia là không có hi vọng…
Chuyện này nói thì rất êm tai, đại ý là con cháu Doanh gia quá khiến người thất vọng, khiến người lạnh lẽo tâm can, hài cốt Vương gia còn chưa lạnh, toàn gia chạy nạn còn chưa tìm được nơi đặt chân, lòng người chưa định, con cháu Doanh gia đã nổi lên tranh chấp di sản trước mặt mọi người, nàng nhiều lần khuyên nhưng đều vô dụng.
Doanh gia muốn quật khởi, vậy cần tập trung nhân lực vật lực, một khi đã biến thành cát tản, vậy thì không có chút hi vọng. Gia sản Doanh gia nếu bị chia ra, lòng người cũng tản đi, chỉ dựa vào đám con cháu bất hiếu quen sống ngày tháng phú quý, không kinh doanh sản nghiệp trong bóng tối của Doanh gia, sớm muộn cùng sẽ bị Thiên Đình phát hiện, đến khi đó sẽ mang tới vô số tai ương ngập đầu cho tất cả mọi người. Tả nhi nàng cũng là không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lanh lùng hạ sát thủ bảo tồn một tia hi vọng cuối cùng. Chỉ là không ngờ cuối cùng lại tạo thành hậu quả như vậy, khiến Tào Ngân và Hùng kỳ không chịu khống chế, mỗi khi nàng đối mặt với linh vị Vương gia đều không nhịn được tự trách bản thân.
Doanh Nguyệt nghe xong những lời này, khóc lớn, nàng biết lời Tả nhi nói là sự thực. Trước đó sở dĩ nàng một mình trốn mất là bởi vì hành động của đám người Doanh gia ngay cả nàng cũng không nhìn nổi, không báo thù gia tộc, lại tranh cướp gia sản, bản thân nàng nói không ai nghe, chỉ có thể giận dữ tự mình rời đi.