Hắc y nhân cũng không ngờ tới Tống Thanh Thư thân pháp nhanh như vậy, vừa dứt lời, thì một nguồn chưởng liền đánh tới trước mặt, vội vận lên công lực ở trong tay áo, muốn đem một chưởng này triệt tiêu kình lực của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư đang phẫn nộ, một chưởng giống như vạn cân đẩy tới, hắc y nhân phát hiện nội công của mình không triệt tiêu được chưởng lực của hắn, dùng thần công đem chưởng lực của hắn chuyển qua chỗ trống bên cạnh, “ ầm “ một tiếng, khóm hoa xinh tươi đã trở nên héo rủ.
-Ồ?
Tống Thanh Thư nhìn bàn tay mình, không nghĩ tới tình thế vừa xuất một chưởng lại bị đối phương dời đi qua phương hướng khác.
Người mặc áo đen cũng đổ mồ hôi lạnh, nói:
-Hừ.. chẳng lẽ ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu?
-Ngươi…ngươi thật sự là ai?
Vừa rồi giao thủ làm cho Tống Thanh Thư biết đối phương cũng không phải là hạng tầm thường, một thân công lực của hắn không dưới Tây Độc Âu Dương Phong.
-Nghe nói vừa rồi nơi này có người sử dụng công phu Đấu Chuyển Tinh Di, lão phu liền tới nhìn xem, nào ngờ lại đánh vỡ chuyện tốt của ngươi.. khà khà.
Hắc y nhân châm chọc, hắn tuy rằng cũng nhận ra Tống Thanh Thư võ công sâu thâm không lường được, nhưng mấy chục năm ngang dọc giang hồ, hắn chưa từng biết sợ ai, thì làm sao trước mặt một hậu bối lại tỏ ra khϊếp sợ.
-Nói bậy!
Hồ phu nhân sau khi hộc ra máu tươi lần hai, cả người sực lực cạn kiệt vô cùng suy yếu, lý trí hồi phục lại khá nhiều, trong lòng quýnh lên, khí tức lại một lần nữa nghịch chuyển tương kích, tựa hồ không còn thở nỗi..
-Một thiếu phụ quyến rũ khêu gợi, một tuổi trẻ hậu sinh máu nóng, ha ha..hảo một đôi thúc thúc cùng tẩu tẩu. Lão phu không quấy rầy chuyện các ngươi nữa, cáo từ.
Hắc y nhân trong lòng cũng kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư, liền muốn xoay người rời đi.
-Chạy đi đâu!
Tống Thanh Thư sao có thể để hắn rời đi dễ dàng như thế, vẫn không biết mục đích hắn đến đây làm gì, vạn nhất bị hắn đi ra ngoài nói lung tung, mình thì da mặt dày cũng không có quan hệ gì, chỉ có danh tiết của Hồ phu nhân há có thể tự nhiên bị nhuộm đen.
Hắc y nhân tuy rằng xoay người, nhưng sớm có phòng bị, thấy Tống Thanh Thư nhào tới, liền giơ chưởng tiến lên nghênh tiếp, hai bóng người chập choạng, kình lực lóe ra chung quanh..
-Khà khà,…tiểu tử thúi thật muốn lấy tính mạng lão phu à?
-Chỉ có người chết mới sẽ không còn nói hươu nói vượn.
-Muốn gϊếŧ lão phu? Tiểu tử thúi không tự lượng sức mình.
-Có hay không không tự lượng sức, thử xem thì mới biết.
…………………………………………………………………………………..
Hai người rất nhanh giao thù qua lại hơn mấy mươi chiêu, hắc y nhân thấy Tống Thanh Thư sử dụng các chiêu thức một số môn phái mà mình thấy vô cùng quen thuộc, nhưng lại chiêu thật mà là giả, thường thường một chiêu mới vừa sử dụng, trong chớp mắt liền đã biến thành một chiêu khác.
Đánh lâu một hồi, hắc y nhân cũng chưa từng thấy Tống Thanh Thư sử dụng hoàn chỉnh một chiêu một thức nào cả, mỗi một chiêu đều là thu nhặt tinh hoa chiêu số của các phái, cứ vậy mà không câu nệ, lúc ra tay thì có thể thay đổi mọi góc độ và cường độ mạnh nhẹ khác nhau.
-Tiểu tử này chẳng lẽ đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết là Phản Phác Quy Chân?
Hắc y nhân càng đánh càng lo lắng, nghĩ thầm nếu qua hai, ba trăm chiêu nữa, chính mình có thể sẽ dần rơi xuống hạ phong, nhưng tiểu tặc rõ ràng còn trẻ như vậy, cho dù từ trong bụng mẹ đã tập võ, cũng không thể có được cái loại cảnh giới này mới đúng…
Lúc này Tống Thanh Thư cũng âm thầm khâm phục tu vi võ học của hắc y nhân, cao thật hiếm thấy, đột nhiên nhớ đến vừa rồi chiêu thức của mình thường thường bị hắn dẫn dắt đẩy lệch lệch khỏi phương hướng, liền bật thốt lên:
-Đấu Chuyển Tinh Di, tiền bối là Mộ Dung Bác?
Bị Tống Thanh Thư gọi ra thân phận, hắc y nhân trong mắt mlóe lên tàn khốc, nhìn chằm chằm đối phương, lão giả chết là chuyện bí mật lớn nhất của Mộ Dung thế gia, ngay cả nhi tử Mộ Dung Phục cũng không biết. Nếu không phải kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư, lão đã xông lên, đem cả hai người gϊếŧ chết để diệt khẩu.
-Ngươi tuổi còn trẻ, kiến thức cũng khá lắm..
Mộ Dung Bác bị hắn gọi ra tên, cũng không tránh né, mở ra cái khăn che trùm đầu
Nhìn mái tóc hoa râm của Mộ Dung Bác với vẻ mặt phong sương, Tống Thanh Thư trong lòng cảm khái, võ công lão tuy cao, nhưng cái gọi là âm mưu quỷ kế thực sự lại không đạt được thành tựu, bôn ba khổ cực mấy chục năm, cuối cùng cũng như trò đùa, với đại nghiệp phục quốc chẳng có hiệu quả chút nào.
-Lệnh công tử ngày trước có ân với vãn bối, nên vãn bối cũng không làm khó phụ thân của lệnh công tử. Chỉ cần tiền bối đáp ứng không ra ngoài nói lung tung chuyện vừa rồi, chuyện ngày hôm nay, coi như là không có quan hệ gì, ý tiền bối như thế nào?
Tống Thanh Thư trong lòng rõ ràng cực kì, lấy công lực của Mộ Dung Bác, mình muốn lấy tính mệnh của lão, không phải là chuyện trong một phút chốc, hơn nữa sẽ còn trả giá đánh đổi mình sẽ bị trọng thương, trong khi bây giờ lại còn phải cứu Hồ phu nhân, nên làm gì có tinh lực để mà tiêu hao với Mộ Dung Bác.
-Ngươi tuổi còn trẻ, một thân võ công đã đạt đến loại cảnh giới này, lão phu thực sự là khâm phục,
Mộ Dung Bác vẻ mặt buồn bã, nghĩ thầm nếu như Mộ Dung Phục có bản lãnh như hắn, phụ tử cùng nhau liên thủ, thiên hạ nơi nào mà không đi được? Chính mình việc gì cần phải mai danh ẩn tích như vậy.
-Ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi sao?
Mộ Dung Bác thân là võ lâm tiền bối, bị một hậu nể mặt nhi tử của mình, nên mới để lão ra đi, mặt mũi nào nhận được, huống chi lão còn có vô số tuyệt kỹ chưa có dùng đến, cho nên không cho là mình sẽ thất bại dưới tay của hắn.
– Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung thế gia, vãn bối nghe đại danh đã lâu, có điều lúc này không đúng lúc, ngày khác vãn bối xin lĩnh giáo.
Thấy Mộ Dung Bác do dự, Tống Thanh Thư tiếp tục nói,
-Tiền bối chí hướng rộng lớn, chẳng lẽ lại tùy tiện cùng vãn bối giao đấu sinh tử sao?
-Tiểu tử nói không sai, được rồi…. lão phu đáp ứng ngươi, chuyện hôm nay sẽ không nói ra ngoài, sau này còn gặp lại.
Mộ Dung Bác nói xong, liền xoay người biến mất ở trong bóng tối.
Lâu nay, lão đều ẩn nấp trong bóng tối âm thầm bảo vệ Mộ Dung Phục, ngày hôm nay bởi vì có chút việc trì hoãn, nên đến lúc bây giờ mới đến,khi nghe được tin tức, thì biết Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công cao cách xa với Mộ Dung Phục, nên lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, vội vã lên đường truy tìm.
Thấy Mộ Dung Bác rời khỏi, Tống Thanh Thư vội vã đi tới bên người Hồ phu nhân, thấy nàng đã sắp vào trạng thái hôn mê, vội vã vận lên chân khí truyền đến đến trong cơ thể nàng, lo lắng hỏi:
-Tẩu tẩu thấy thế nào rồi?”
Hồ phu nhân chậm rãi mở ra đôi mắt:
-Hóa ra là thúc thúc, ta cảm thấy buồn ngủ quá, chỉ muốn ngủ.