Hắn không phải là một người mê tiền, tiền rồi sẽ kiếm được thôi, nhưng văn hóa một văn tiền này, thì có tiền cũng mua không được.
Tin tức này vừa ra, lập tức được mọi người nhất trí khen ngợi, bởi vì chế độ xếp hàng vẫn có rất nhiều khiếm khuyết. Ví dụ như vẫn có những người xếp hàng cả buổi sáng, nhưng vẫn không được xem kịch, thế thì bất công vô cùng, lãng phí vô ích cả một buổi sáng, còn sinh một bụng tức. Chế độ bán vé sẽ có thể ngăn chặn điểm này.
Mấu chốt là Phượng Phi Lâu cũng không quên sơ tâm, giữ vững được văn hóa một văn tiền. Tuy ngươi vì thế mà tăng giá một chút, thì cũng không sao cả, mọi người vẫn nhìn được. Phượng Phi Lâu không có vì kịch nói đang hot, mà bắt đầu hốt tiền, điều này khiến mọi người gia tăng thiện cảm với Phượng Phi Lâu không ít.
Tuy Hàn Nghệ bỏ qua chút tiền này, nhưng hắn lại thu lại được nhân tâm.
Mà ngày bán vé được được bán vào 3 ngày sau. Bởi vì chỉ còn 5 ngày nữa, hẻm Bắc sẽ bắt đầu buôn bán rồi, nên vé phải được bán trước 2 ngày.
Nhưng hiện tại hẻm Bắc cũng đã náo nhiệt chưa từng có, bởi vì thương nhân đã bắt đầu trưng bày hàng hóa, rất nhiều đoàn xe dũng mãnh tiến vào hẻm Bắc. Trà Ngũ cũng chỉ huy người của Phượng Phi Lâu hỗ trợ bốc dỡ hàng hóa, mọi người làm đến khí thế ngất trời.
Mà Hàn Nghệ thì cũng không có nhàn rỗi, những cửa hàng đó tuy đã cho thuê xong, nhưng các quầy hàng ở chợ Đào Bảo thì vẫn còn đang rối rắm. Bởi vì những thương nhân có tiền đều đã đi thuê các cửa hàng, còn các quầy hàng nhỏ này đều nhắm vào dân chúng bình thường, mà dân chúng thì nghèo rớt mồng tơi nha. Tiền thuê những quầy hàng này tuy rẻ, nhưng vẫn là một khoản tiền nha, còn phải trả trước nữa, rất nhiều người bán hàng rong muốn tiến vào buôn bán, thì đều rối rắm vấn đề tiền thuê.
Hàn Nghệ xác thực vẫn khá nhân từ, nếu làm một nhà tư bản, hắn nhất định phải tàn nhẫn một chút, Dù sao một khi hẻm Bắc bắt đầu rực rỡ, thì ngay cả quầy hàng ở chợ Đào Bảo cũng sẽ là ngàn vàng khó cầu. Đây là lợi ích rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không làm như vậy, mà là căn cứ tình huống hàng hóa bọn họ cung cấp để quyết định, một số loại hàng hóa hắn cảm thấy có thể bán được nhiều, thì đừng nói là trả trước, nợ một tháng tiền thuê cũng được, hơn nữa còn giúp bọn họ định giá và một số việc khác…
Đương nhiên, đây cũng là hắn đang tự giúp mình, chợ mà đông, thì hắn sẽ kiếm nhiều tiền, không cần phải tham chút lợi trước mắt này. Nếu dân chúng chợ Đào Bảo đều trở nên giàu có, thì sau này tăng tiền thuê cũng thoải mái hơn.
Vấn đề tiền thuê vừa được nới lỏng, thì ngay lập tức các quầy hàng của chợ Đào Bảo đều được thuê hết.
Sau khi giải quyết xong việc này, hắn lại phân biệt đi đến các cửa hàng xem xét, chỉ đạo bọn họ làm thế nào trưng bày hàng hóa, bởi vì tất cả trang hoàng đều là chủ ý của hắn, làm thế nào trưng bày hàng hóa, đương nhiên là hắn hiểu nhất rồi, mà ý kiến của hắn cũng đều không ngoại lệ, toàn bộ được mọi người tiếp thu.
“Ai ui! Đúng là mệt chết ta.”
Bận rộn suốt một buổi sáng, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mệt muốn chết, mỗi khi đến thời điểm thế này, hắn luôn có một loại kích động làm lại nghề cũ, bởi vì kẻ lừa đảo ngoại trừ thời điểm đi lừa gạt, thời gian còn lại đều là dùng để tiêu tiền đấy, cuộc sống như thế này, thật sự là quá sung sướng, làm cho người ta khó có thể quên.
Lưu Nga đột nhiên đã đi tới, nói: “Hàn tiểu ca, ngươi có cần đi hiệu thuốc bắc của Lư công tử nhìn một cái hay không.”
Hoá ra buổi sáng hôm nay Lư Sư Quái đã dẫn vợ con của y đi tới hẻm Bắc, chuẩn bị định cư ở hẻm Bắc, thời điểm vừa tới, cả nhà bọn họ liền tới chào hỏi Hàn Nghệ, nhưng lúc ấy Hàn Nghệ đang bận rộn, vì vậy cũng chỉ là chào hỏi.
Nhưng Lư Sư Quái xuất thân Phạm Dương Lư thị, lại là một trong Trường An Thất Tử, có thể nói là nhân vật lai lịch lớn nhất hẻm Bắc, Trịnh Thiện Hành tuy rằng cũng trâu bò, nhưng trên danh nghĩa y vẫn chưa tham dự, Lưu Nga cảm thấy vẫn nên đi xem.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: “Sau khi ăn cơm trưa xong, ta liền đi xem chút, tỷ giúp ta chuẩn bị một ít lễ vật.”
Lưu Nga lên tiếng đáp.
Lưu Nga vừa mới vừa rời khỏi, Hùng Đệ đột nhiên dẫn theo Đại Thố Nhị Thố đi tới, đôi mắt nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: “Tiểu Béo, đệ đang tìm cái gì thế?”
“Đệ tìm Tiểu Dã.”
Hùng Đệ xách theo lồng trúc, nói: “Hàn đại ca, huynh có nhìn thấy Tiểu Dã đâu không, buổi sáng còn ở nơi này mà, sao chỉ trong chốc lát đã không thấy người đâu rồi.”
Hàn Nghệ cười nói: “Đệ không cần đi tìm, ta bảo Tiểu Dã đi làm việc rồi.”
Hùng Đệ nói: “Thật sao? Vậy tại sao không gọi đệ cùng nhau đi.”
Hàn Nghệ nói: “Đây là một việc tốn thể lực.”
Hùng Đệ kích động nói: “Việc tốn thể lực đệ cũng làm được nha, đệ có thể khiêng có thể kéo.”
Hàn Nghệ cười ha hả nói: “Việc này tốn thể lực và phải đi thật nhanh.”
Hùng Đệ lắc đầu nói: “Vậy đệ chắc không làm được rồi.”
Nói xong nó lại hỏi: “Vậy rốt cuộc là việc gì vậy?”
Hàn Nghệ nói: “Là chuyện buôn bán, đệ không nên hỏi nhiều nữa.”
Hùng Đệ vừa nghe là việc mua bán, cũng không muốn hỏi nhiều, ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, hì hì cười nói: “Hàn đại ca, huynh thật là lợi hại, một chút thời gian này đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy, tất cả mọi người đang khen huynh đấy.”
Hàn Nghệ thở dài: “Không có cách nào, ta đã hứa với cha mẹ đệ phải chiếu cố kỹ lưỡng cho đệ, không kiếm nhiều tiền một chút thì sao có thể được a!”
Hùng Đệ nghe vậy vui vẻ cực kỳ nói: “Kỳ thật đệ cũng không tiêu bao nhiêu tiền, đệ uống nước cũng vẫn mọc ra thịt đấy.”
Hàn Nghệ ha hả cười vài tiếng, nói: “Đợi hết đợt bận rộn này, chúng ta cầm tiền đi chợ Đông, ăn từ đầu đường tới cuối phố, tóm lại, phải cho đệ thưởng thức hết món ngon mỹ vị nhất Trường An này.”
Hùng Đệ vui sướng cứ gật đầu nói: “Dạ!”
Hàn Nghệ và Hùng Đệ tán gẫu trong chốc lát, rồi cùng nhau đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Hùng Đệ liền nâng cao cái bụng tròn xoe, mang theo Đại Thố và Nhị Thố trở về phòng ngủ trưa.
Hàn Nghệ cũng trở về nhà nghỉ ngơi, nhưng vừa mới híp híp mắt, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa.
“Ai đó?”
“Hàn đại ca, là đệ.”
Bên ngoài truyền đến thanh âm Tiểu Dã.
Hàn Nghệ lập tức tiến lên mở cửa ra, chỉ thấy Tiểu Dã đổ mồ hôi đầy đầu đứng ở ngoài cửa.
Hàn Nghệ mau để cho cậu tiến vào, sau đó lại cầm khăn ở nhúng vào trong nước trong chốc lát, rồi đưa cho Tiểu Dã nói: “Lau mặt trước đi đã.”
“Dạ vâng!”
Tiểu Dã cầm khăn lau lung tung vài cái.
“Đệ đợi một chút đã.”
Hàn Nghệ nói xong liền đi ra ngoài, chốc lát sau, liền bưng tới một mâm gỗ đi đến, trên đó chứa một chén lớn thịt và một bình rượu ngon.
“Đói bụng không, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Giờ thì Tiểu Dã cũng sẽ không khách khí với Hàn Nghệ, ngồi xếp bằng, cầm lấy thịt từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, lại cầm bầu rượu rót vào miệng.
Ăn trong chốc lát, Tiểu Dã lau miệng, nói: “Hàn đại ca, ta theo dõi Tạ Huy kia một buổi sáng, thăm dò được y ở trong một nhà lữ điếm tại ngoại ô, nhưng y vẫn chưa lui tới với bất cứ kẻ nào.”
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Tiểu Dã hiếu kỳ nói: “Hàn đại ca, tại sao huynh lại muốn đệ theo dõi gã?”
Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì ta cảm thấy kẻ này là một tên lừa gạt, hơn nữa còn là một tên lừa gạt chuyên nghiệp.”