“Hồi bẩm đại nhân, đây là vải bạc dùng cho chiến hạm mà chúng ta vừa nghiên cứu ra. Bởi vì từ xưa đến nay, cánh buồm trên biển rất dễ bị tổn hại, cho nên xưởng công binh đã bỏ ra vài năm để đặc chế một loại vải có tính dẻo dai, hòng giảm thiểu hư tổn”.
Giáp Tử Thất suy tư một lát, rồi đột nhiên cười khoái chí: “Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, lão phu muốn thứ này”.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cắt cho ta một miếng, ta muốn đi gặp Đại Vương”.
“Giáp đại nhân, hiện tại nên gọi là hoàng thượng…”
“À… Hoàng thượng… đúng, đúng… ta muốn đi gặp hoàng thượng”.
Nghe Giáp Tử Thất tiến cung, Lãnh Thiên Minh cũng rất vui sướng. Đã lâu không gặp, cũng không biết cái tên này có mang đến niềm vui bất ngờ gì cho hắn không.
“Vi thần bái kiến hoàng thượng…”
Giáp Tử Thất bước đến, cười nói.
“Lão Giáp, nghe nói dạo này ngươi sống tốt lắm nhỉ? Lại cưới thêm một tiểu thiếp nữa à? Thân thể ngươi có chịu được không đấy?”
“Hoàng thượng chê cười, nàng cứ một mực đòi lấy vi thần, không phải thần nguyện không gả”.
“Haha, da mặt ngươi dày bằng trẫm rồi đấy, lần này đến thành Thiên Khải cảm giác như thế nào?”
“Ôi chao, so với thành Thiên Khải thì xưởng công binh ở phủ Thanh Châu ta chẳng khác nào đụng phải dân chơi thứ thiệt, căn bản không thể so sánh được”.
“Yên tâm đi, sau này toàn bộ xưởng công binh ở thành Thiên Khải đều thuộc về ngươi, ngươi có thể thỏa thích phát huy tài năng của mình. Lần này đến tìm ta chắc có tin gì tốt đúng không?”
Giáp Tử Thất cười hề hề lấy ra một tấm vải, tỏ vẻ thần bí: “Hoàng thượng, ngài xem đây là gì?”
Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ nghi hoặc: “Đây là… vải?”