“Rẹt rẹt.”
Dòng nước đông kết lại thành hắc băng sơn, Mục Trần hoàn toàn được bảo vệ ở trung tâm băng sơn.
“Bùm!”
Hắc Thần Lôi hung hăng oanh kích vào băng sơn, lôi hải rung chuyển bạo động, lôi tương cuồn cuộn nổi lên, bề mặt băng sơn bị đánh nứt ra một đường thật lớn, nhưng đã ngăn được một kích đáng sợ của Lôi Linh.
“Véo!”
Băng sơn cứ thế lui đi, chớp mắt đã xuyên qua lôi hải, xuất hiện ở không gian bên ngoài.
Thân hình khổng lồ của Bắc Minh Long Côn cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, trở thành lão nhân đầu trọc bộ dáng gần đất xa trời đứng trước mặt Mục Trần.
Trong lôi hải, Lôi Linh đang điên cuồng rít gào, lôi tương tung hoành tứ phương, định tiếp tục triển khai công kích đối với lão.
Lão nhìn thấy vậy, nổi giận hừ một tiếng, hai tay biến ảo kết ấn, đột nhiên không gian quanh lôi hải bị biến dạng, một dòng nước lạnh tuôn ra hóa thành hàn băng tù lung phong tỏa hoàn toàn lôi hải rộng vô biên ở bên trong.
“Đùng đùng!”
Hắc lôi oanh kích lên vách băng lao, nhưng không thể phá hủy nó. Trước tới nay lão nhân đầu trọc lo lắng Lôi Linh không ăn được thì đạp đổ, phá hủy Lôi Thần đan nên mới e ngại. Bây giờ Lôi Thần đan đã ở trong tay, không còn gì phải ngại dĩ nhiên chẳng để cho Lôi Linh không có bao nhiêu linh trí trở thành thứ gì đáng phải lo ngại.
Sau khi giam khốn Lôi Linh, lão nhân đầu trọc cười tủm tỉm quay lại nhìn Mục Trần, xoa xoa tay làm cái bộ dáng chuyện nhỏ như con thỏ ra vẻ với hắn.
Mục Trần trừng mắt, nắm tay lại, một luồng hắc lôi bắn ra, lôi quang tan đi, để lại một viên Lôi Thần đan huyền dị.
Những luồng lốc xoáy hình thành từ sấm sét li ti xoay tròn quanh Lôi Thần đan, phát ra những tiếng sấm sét đì đùng.
Lão nhân đầu trọc nhìn Lôi Thần đan, mắt bỗng dưng đỏ lên, vội chộp ngay lấy, mặc kệ lôi đình đánh vào bàn tay khô gầy, lão cũng không hề màng tới.
– Lôi Thần đan a…
Lão kích động lẩm bẩm. Vì Lôi Thần đan này đã phải chờ đợi đến mấy trăm năm, cuối cùng cũng thỏa nguyện.
Có Lôi Thần đan, lão có thể tiến thêm một bước, đột phá Chí Tôn cửu phẩm, trở thành Địa Chí Tôn chân chính!
Lát sau lão bình tĩnh lại, cất đi Lôi Thần đan, chuyện đột phá không phải dễ, dù có Lôi Thần đan cũng cần phải chuẩn bị thêm nhiều thứ nữa kia.
– Mục Trần, lần này lão phu đã nợ ngươi một ân tình.
Lão nhân đầu trọc cười nói.
Mục Trần cũng cười đáp lại:
– Tiền bối khách sáo rồi, lần này ta cũng được lợi không ít, ân tình gì chứ.
Đúng là hắn có lợi ích không nhỏ, không chỉ có Lôi Thần Thể hoàn chỉnh, còn có Hắc Thần Lôi Độc chỉ, sắp tới còn được Linh Quang quán đỉnh, thật là phúc duyên sâu dày.
– Hô hô, đúng là thu hoạch không nhỏ.
Lão nhân đầu trọc liếc nhìn Mục Trần, ánh mắt đầy thâm ý.
Mục Trần xấu hổ cười, vung tay lên, một đóa hắc liên xuất hiện trước mặt.
– Tiền bối, cái này ta tìm được cùng một chỗ với Lôi Thần đan, chẳng biết nó là cái gì.
Mục Trần thành thật khai báo.
Lão nhìn chòng chọc vào đóa sen, mắt sáng lên kinh ngạc:
– Cái này dường như là Lôi Thần Liên, một bảo vật cực hiếm. Như Lôi Thần đan vậy, tỷ lệ cực thấp sinh ra ở những nơi có lôi đình lực đậm đặc. Không ngờ trong lôi hải này lại có thể cùng lúc sinh ra Lôi Thần đan và Lôi Thần Liên.
– Lôi Thần Liên…
Mục Trần lẩm bẩm cái tên bất phàm.
– Lôi Thần Liên do ngươi tìm thấy, vậy nó là của ngươi đi.
Lão nhân đầu trọc khoát tay, nói.
Mục Trần lúc lắc cái đầu, không đoán được lão lại hào phóng như vậy, dù gì Lôi Thần Liên chắc chắn cũng không tầm thường.
– Lôi Thần Liên tuy cũng hiếm, nhưng với ta chẳng có ích gì. Coi như ngươi may mắn, nó rất có ích cho việc tu luyện Lôi Thần Thể, sau này tu luyện thì ngồi lên đó, sẽ có thể hấp thu lôi đình lực cuồn cuộn không dứt. Dùng thứ đó trui rèn thân thể sẽ đẩy nhanh tiến triển tu luyện.
Mục Trần cực kỳ vui mừng, Lôi Thần Liên lại có thần hiệu như thế sao? Hắn đang lo Lôi Thần Thể tu luyện khó quá, không ngờ có được Lôi Thần Liên thì bớt đi rất nhiều phiền toái.
– Vậy đa tạ tiền bối!
Mục Trần cảm tạ lập tức, nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm nhưng lại phú quý không ít. Hắn tin chắc nếu lão đây lên tiếng, thì không biết bao nhiêu kẻ già trẻ lớn bé tranh nhau mà hỗ trợ, nhưng cũng may số người có thể chịu đựng được Hắc Thần Lôi đánh liên hồi mà còn sống cũng không có mấy ai….
Nếu không phải như thế, có lẽ Bắc Minh Long Côn cũng không tìm hắn làm gì.
Lão nhân đầu trọc lắc đầu, vung tay lên mang theo Mục Trần rời khỏi tầng cuối Lôi vực, đến tầng thứ chín, hạ xuống một đỉnh núi.
Không gian nơi đây không có áp lực như lúc nãy, tuy cũng có lôi hà dày đặc, nhưng vẫn kém tầng cuối Lôi vực rất xa.
– Tiếp theo….
Lão nhân đầu trọc mỉm cười.
– Ta sẽ thực hiện lời hứa, giúp ngươi tiến hành Linh Quang quán đỉnh.