Cô bé rất lo lắng.
Ôn Hủ Hủ đang bận rộn thu dọn bát đĩa nên không có tâm tư phát hiện ra tâm tình hắn có thay đổi.
Nếu để ý, có lẽ cô ấy sẽ không thể bình tĩnh và bận rộn như vậy.
Đây là một thói quen tồn tại từ lâu của cô, bởi vì hắn không thích tự mình bóc quýt, lại càng không thích ngón tay của hắn bị dính nước quýt.
Vì vậy khi đó, mỗi lần cô lén lút đi thăm hắn, đều bóc quýt xong lại cắm tăm nhỏ. Thừa dịp người Hoắc gia không có ở nhà, cô sẽ lén lút nhét vào khe cửa của hắn.
Chuyện này, cô làm bao lâu rồi?
Ôn Hủ Hủ không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lần đầu tiên cô đưa cho hắn, là lúc cô vừa lên lớp một, sau đó khi hắn được đưa ra nước ngoài thì cô tốt nghiệp tiểu học.
Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bếp rửa chén, trong đầu nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn như thế nào, để cho con trai lớn ở lại đây.
“Dận Dận, con lại đây, giúp mẹ bưng nho đã rửa sạch ra ngoài.”
“Được.”
Hoắc Dận đang chơi với em trai lập tức đứng lên, vào bếp giúp mẹ bưng nho.
“Dận Dận, con nghe mẹ nói, tuy bây giờ chúng ta đã quyết định cho con ngủ ở đây, nhưng chúng ta vẫn phải thông báo cho ba. Như vậy, con bưng những quả nho này đi đưa cho ba, sau đó thuận tiện nói một tiếng được không?”
Ôn Hủ Hủ có chút sợ hãi, lại muốn để cho con trai xung phong đi trước.
Hoắc Dận đương nhiên sẽ không vạch trần mẹ, đồng thời cũng rất vui lòng đi làm chuyện này.
Thế nhưng, khi cậu bưng nho ra lại phát hiện trong phòng khách không thấy ba, cũng không biết ba đi đâu, chỉ thấy cửa phòng mẹ mở ra.
Ba có vào phòng mẹ không?
Hoắc Dận bưng nho tới.
Thật đúng là, sau khi cậu đến cửa phòng, cậu thấy ba đã ở bên trong.