Lão nngư ông lắc đầu nói:
– Ngươi cả nghĩ rồi, ta…
Biểu hiện của hắn đột nhiên trì độn, hai mắt dại ra.
Nho sinh mỉm cười nói:
– Người Doanh gia có liên lạc với ngươi không?
Lão nngư ông biểu hiện thần thờ.
– Có, Doanh gia tiểu thư Doanh Nguyệt ẩn thân ở nhà ta…
Sau một hồi hỏi đáp, nho sinh nở nụ cười thỏa mãn, đứng dậy rời đi, lão nngư ông đi theo phía sau hắn, cùng hắn đi ra ngoài đình.
Hai người đi xuống dưới ngọn núi, lão nngư ông cởi dây buộc, cùng nho sinh lên thuyền.
Lão nngư ông lái thuyền, chậm rãi đi đến giữa hồ, thả hai mái chèo ra, chậm rãi xoay người tiến vào trong ô bông.
Nho sinh ngồi trong thuyền đột nhiên nhắm mắt lại, ngã lật về sau, một bóng người màu vàng hai mắt lóe lên ngọn lửa vàng chói lọi từ trên người nho sinh đi ra ngoài, đụng vào lão nngư ông, dung hợp tiến vào trong cơ thể lão nngư ông.
Ánh mắt lão nngư ông có thần thái, vác tên nho sinh vừa ngã xuống kia ném vào sông, năm ngón tay nắm vào hư không một cái thân thể nho sinh chậm rãi chìm xuống lập tức nổ tung thành bột máu thịt, máu tươi khuếch tán ra cả dòng sông, dẫn đám cá tới ăn.
Một lần nữa lão nngư ông đi tới đầu thuyền nắm lấy hai mái chèo lái thuyền, trong miệng ngâm xướng tiếng ca tang thương.
– Một chiếc thuyền con trôi trong sống, thiên địa trôi dạt. Ta trôi dạt, lo từ trong ra, không thể đoạn tuyệt, núi không ngại cao, biển không ngại sâu…
Bờ sông có rừng trúc, trong rừng trúc có nhà tranh, có mùi vị đang ở thế tục nhưng lại tách biệt với thế gian. Thường ngày mua đồ đều phải đi tới tiểu trấn ở rất xa.
Dừng thuyền trên bờ sông, lão nngư ông quăng dây thừng buộc vào cọc gỗ, lên bờ nhìn xung quanh, không nhanh không chậm đi theo con đường mòn tiến vào rừng trúc, đẩy cánh cửa hàng rào làm bằng trúc ra, đẩy ra cánh cửa nhỏ, trực tiếp đi vào, hai bên trái phải là hai mảnh vườn rau, rau non mơn mởn.
Bên trong là hai căn phòng trước sau, phòng trước là nơi ở của lão nngư ông, phòng sau là nơi ở của con gái lão nngư ông.
Một nữ tử áo gai trâm mận từ trong nhà bước nhanh ra, gương mặt rỗ, răng hô quá trán, đôi mắt sáng cười nói:
– Cha, sao về nhanh như vậy?
Lão nngư ông dừng bước, ánh mắt chậm rãi đánh giá nàng, ý cười càng đậm, khẽ gật đầu.
Nữ tử có phần sững sờ, khẽ cau mày, phát hiện lão nngư ông dường như không giông bình thường, khí chất trong ánh mắt kia tỏa ra vô cùng cao cao tại thượng mà nàng không thể diễn tả nổi.
Lão nngư ông không nói gì, quan sát trái phải quen thuộc hoàn cảnh. Sau đó đi vòng qua phòng phía trước, đến căn phòng phía sau, đẩy cửa tiến vào.
Nữ tử phía sau đi theo ngày càng thấy nghi hoặc, bình thường lão nngư ông tiến vào phòng nàng đều sẽ hỏi trước, chắc chắn sẽ không tự tiện tiến vào như vậy.
Đợi khi nữ tử vào nhà, phát hiện lão nngư ông đã ngồi nghiêm túc ở vị trí chủ tọa, lộ ra khí thế như ngồi trên mây nhìn xuống, giống như người trên trời nhìn xuống chúng sinh dưới đất.
Trên mặt nữ tử mang theo vẻ nghi hoặc sửa lại xưng hô:
– Lý thúc. Kinh tiên sinh tìm ngươi có chuyện gì?
Lão nngư ông cười nhạt nói: ngư ông cười nhạt nói:
– Ngươi chính là tôn nữ của Doanh Cửu Quang. Doanh Nguyệt?
Lời này vừa ra, nữ tử kinh hãi, rốt cục ý thức được có chuyện, xoay tay lấy ra một thanh bảo kiếm, đề phòng cao độ:
– Ngươi không phải Lý thúc, ngươi là ai?
Không sai, nàng chính là tôn nữ của Doanh Cửu Quang. Khi trước Doanh Nguyệt một mình thoát ly đội ngũ chạy nạn của Doanh gia, ý định báo thù. Trước đây trong nhà được nuông chiều quen rồi, sau khi đi ra ngoài chân chính đối mặt với hiện thực mới phát hiện bản thân mất đi quyền thể che chở muốn tự mình báo thù đúng là trò cười, bất kể một tên kẻ thù nào cũng không phải là người mà nàng trêu chọc nổi, sẽ không cho Doanh đại tiểu thư nàng chút mặt mũi, thiếu chút nữa còn bị người bán vào pháp võng. Mà người gọi là Lý thúc này chính là trung phó trong nhà nàng. Từ nhỏ bị cha đuổi khỏi nhà, nhìn như bị đuổi khỏi nhà nhưng kỳ thực là lưu lại đường lui trong bóng tối, chuyện như này rất bình thường trong những gia đình quyền thế.