Vân Phiếm Phiếm tự có năng lực phán đoán của mình, cô có thể nhìn ra đối phương không hề nói dối.
Nhưng mà, làm sai thì vẫn là thật.
Cô đoạt lấy cái ô che nắng của Hà Mật.
Sau đó ném cái ô ra ngoài đường cái.
Một chiếc xe nhanh chóng lao qua, cái ô kia tức khắc bị ép tới nát bươm.
Hà Mật nhìn đến hãi hùng khiếp vía, lập tức dời mắt đi.
Vân Phiếm Phiếm nói: “Tôi cũng giống như cái ô này, nếu như không né thì hiện tại chỉ có thảm hơn nó chứ không có kém.”
Hà Mật tự mình bổ não ra cái hình ảnh máu me kia.
Sau đó cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm nữa.
Thiên kim đại tiểu thư này, lớn như vậy rồi, cho dù làm sai cũng chưa từng phải chịu phạt, càng miễn bàn tới việc cô ta ăn năn hối lỗi.
Nhưng giờ phút này, cô ta đối với cô gái đáng ghét trước mặt lần đầu tiên có cảm xúc áy náy.
Giống như cô ấy nói, nếu như cái xe vừa rồi thực sự đụng trúng…
Vậy chẳng khác nào là cô ta đang giết người.
“Thật xin lỗi… bất quá, chị là tiên nữ sao? Tại sao chị lại…”
Vân Phiếm Phiếm ngẩn ra, sao cô lại biến thành tiên nữ rồi?
Rõ ràng là yêu tinh mà.
Còn chưa có nói xong thì Hà Mật lại nói: “Tôi biết sai rồi, xin chị đừng giết tôi.”
Vân Phiếm Phiếm không có ý định giết cô ta, chỉ là muốn để cho cô ta hiểu ra chút đạo lý mà thôi.
Hiện tại hình như là thời cơ tốt.
Khóe môi Vân Phiếm Phiếm cong lên, cười thần thần bí bí.
Thanh âm cũng trở nên u lạnh: “Tôi không giết đứa bé ngoan.”
Hà Mật tức khắc cảm thấy bản thân còn một con đường sống, vội vội vàng vàng bảo đảm: “Tôi sẽ làm một đứa bé ngoan!”
“Vậy cô đi đi.”
Hà Mật xoay người chạy đi, lúc sau lại quay lại, nói: “Tôi sẽ không nói cho người khác biết bí mật của chị, Sơ Yến ca ca… tôi cũng không tranh với chị nữa.”
Mạng nhỏ quan trọng hơn, đoạt người với tiên nữ, đoạt không nổi a.
Không biết có phải bởi vì để thể hiện ra mình là một đứa bé ngoan hay không mà lúc chờ đèn đỏ, Hà Mật còn đi tới nhặt cái ô bị ép hỏng ở trên đường lên rồi ném vào thùng rác.