“Tiểu thư Phương Đông xinh đẹp, có thể có vinh hạnh cùng ngồi uống một tách trà chiều với nàng không? Nếu nàng vẫn chưa kết hôn như Vương phi xinh đẹp, thì xin hãy suy nghĩ tiếp nhận tình yêu chân thành của ta.”
Hai người trước mặt đều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên đã bị lời tỏ tình bất thình lình của người trước mắt làm cho hoảng sợ. Chỉ chốc lát sau, người áo đỏ mới trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Lan Tư sững sờ, giọng nói của vị tiểu thư này hơi khác với Vương phi xinh đẹp một chút. Có điều, mỹ nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm gì như Vương phi có lẽ không được nhìn thấy nhiều. Nhưng vị mỹ nhân áo đỏ này cũng là tiểu mỹ nhân khó gặp.
“Nếu nàng chưa kết hôn, thì xin hãy tiếp nhận tình yêu chân thành của ta.” Lan Tư ngẩng đầu nói một cách chân thành.
“Bốp!”
Trả lời hắn chính là một nắm đấm vừa mạnh lại vừa nặng, ngay lập tức Lan Tư bị đánh đến nỗi đầu óc không rõ, trong nháy mắt phản ứng hơi chậm, lắc đầu, “Tiểu thư xinh…”
“Bốp!”
Hàn Minh Tích lại đánh thêm một cú không chút lưu tình nào, biến tạo hình chó hoang đang có của nam tử tóc vàng thành quốc bảo, “Mở to mắt chó của ngươi ra, lão tử là nam nhân!”
Ách? Vốn còn đang vẻ mặt tủi thân vì vị tiểu thư Phương Đông này quá bạo lực, trong chớp mắt, Lan Tư liền ngây dại. Lại nhìn kỹ một thân áo đỏ và khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Minh Tích. Lúc này mới chú ý tới mỹ nhân áo đỏ này lại cao tương đương với chính mình. Hơn nữa…
Đứng bên cạnh, Hàn Minh Nguyệt nhìn em trai đang phẫn nộ, lại nhìn nam tử tóc vàng đang có một đôi mắt gấu mèo0.0. Cũng không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ ra tiếng.
“Ca!” Hàn Minh Tích thẹn quá hoá giận, tránh Hàn Minh Nguyệt đang kéo tay của mình ra, “Ca đừng cản đệ, lão tử muốn giết chết hắn ta!”
“Được rồi, có lẽ hắn ta là khách của Định Vương phủ. Đệ đánh hai quyền hả giận là được rồi. Không phải Định Vương phi đang chờ đệ đến nghị sự sao?” Hàn Minh Nguyệt khuyên nhủ.
Nghe thấy lời nói của huynh trưởng, lúc này Hàn Minh Nguyệt mới tức giận buông tha cho ý định tiếp tục đánh Lan Tư, quăng qua một ánh mắt hung dữ như đao rồi đi đến thư phòng của Diệp Ly.
Lan Tư đi theo sau, vẻ mặt chán nản, hắn lại thổ lộ với một nam nhân, tưởng tượng thôi đã cảm thấy cả người nổi da gà rồi. Run rẩy, Lan Tư quyết định vẫn dựa theo đề nghị của người làm thuê của hắn, mời một người gọi là bà mối đến, giới thiệu cho hắn một tiểu thư xinh đẹp dịu dàng để làm vợ. Phương Đông thật sự quá kinh khủng, hắn căn bản không phân biệt được nam tử và nữ tử, gay go nhất chính là bọn họ đều để kiểu tóc thật dài.
Lan Tư đáng thương vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, rốt cuộc vì sao hắn lại bị đánh hai quyền này.
Trong thư phòng của Diệp Ly, lúc ba người Hàn Minh Tích đến thì Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần đều đã đến rồi.
Nhìn thấy tạo hình mới của Lan Tư, Diệp Ly hơi kinh ngạc ngẩn người. Cùng lúc đó, Lan Tư cũng nhìn thấy Từ Thanh Trần đang ngồi ở một bên càng tuấn mỹ xuất trần hơn Hàn Minh Tích, lại nhìn Hàn Minh Tích vẫn còn trừng mắt nhìn như hung thần ác sát ngồi bên cạnh chờ đợi mình, tủi thân cúi đầu.
Cái ánh mắt tội nghiệp kia khiến cho công tử Thanh Trần vừa nhìn thấy thì khóe miệng liền co rút lại, nghi hoặc nhướng mày.
Không có ai nhìn thấy, người nào đó ngồi bên người Diệp Ly đang cúi đầu uống trà, nhưng bên môi lại câu dẫn ra một nụ cười thực hiện được.
Tuy chuyện của Lan Tư rất quan trọng, nhưng lại không có ý nghĩa lớn với tình hình trước mắt của Định Vương phủ. Cho dù có hợp tác với Lan Tư thì cũng không thể nhìn thấy lợi nhuận trong thời gian ngắn được. Cho nên sau khi nói đơn giản về kế hoạch, thì chuyện này liền trực tiếp giao cho Hàn Minh Tích xử lý. Mấy năm nay, Hàn Minh Nguyệt vẫn cứ bị đối xử không lạnh không nóng như vậy. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý đến ý kiến của hắn ta, dù sao Hàn Minh Tích gặp phải rắc rối thì Hàn Minh Nguyệt sẽ tự nhiên ra tay giải quyết giúp thôi. Mặc dù không có giao tình gì với Hàn Minh Nguyệt, nhưng ít nhất đầu óc Hàn Minh Nguyệt rất tốt, có thể dùng miễn phí thì cớ sao mà không làm?
Đuổi ba người Hàn Minh Tích đi, ba người Mặc Tu Nghiêu mới lại ngồi xuống bàn bạc chính sự. Nghe Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly kể lại chuyến đi dạo ngày hôm nay xong, lực chú ý đầu tiên của Từ đại công tử lại nằm trên Phượng Hoàng Cầm còn chưa tới tay, mà không phải trong việc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lại tính kế mấy người kia. Nhìn Mặc Tu Nghiêu chằm chằm, hỏi: “Mặc Cảnh Lê thật sự sẽ đưa mấy thứ đó cho đệ sao?” Vứt bỏ Sở kinh đã đủ mất mặt rồi, nếu lại vứt bỏ cả bảo vật trấn quốc của Đại Sở nữa, thì cái mặt Nhiếp Chính Vương này của Mặc Cảnh Lê cũng thật sự bị người ta đạp dưới chân rồi.
Mặc Tu Nghiêu cười đến đắc ý vừa lòng, “So với mấy món đồ chết không thể ăn, thì chẳng lẽ nhìn thấy con trai vui vẻ khỏe mạnh không quan trọng hơn sao?”
Công tử Thanh Trần im lặng trong chốc lát, quả nhiên Mặc Cảnh Lê cũng không phải người có thể hiên ngang lẫm liệt, “Đưa Phượng Hoàng Cầm cho ta.”
Mặc Tu Nghiêu cười càng sung sướng hơn, “Từ huynh, đây chính là bảo vật trấn quốc của Đại Sở đó. Cho dù là huynh và ta thì cũng không thể đưa cho huynh một cách tùy tùy tiện tiện như vậy đi?” Từ Thanh Trần liếc đệ ấy, “Đệ biết đánh đàn sao?”
“Biết sơ một chút.” So với công tử Thanh Trần, thì cầm kỹ của Định Vương thật sự chỉ có thể nói là biết sơ thôi. Huống chi hứng thú của Định Vương cũng không nằm ở đây, nên tất nhiên cũng sẽ không quan tâm đến cùng trong tay là cây đàn này mới làm từ năm ngoái hay danh cầm truyền lưu đến đời sau. Nhưng công tử Thanh Trần thì lại khác, với công tử Thanh Trần, chỉ sợ Bạch Ngọc Phượng Hoàng Cầm còn có lực hấp dẫn lớn hơn cả mỹ nhân tuyệt thế nữa. Công tử Thanh Trần thông minh đến cỡ nào, sao lại không biết ý của Mặc Tu Nghiêu chứ? “Hừ” khẽ một tiếng không nói đến chuyện đàn nữa. Hắn không lấy được không có nghĩa là người khác cũng không lấy được. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười cười với Từ Thanh Trần. Tuy hắn không thể bảo đảm người khác không lấy được, nhưng lại có thể cam đoan công tử Thanh Trần tuyệt đối không nhìn thấy được.
Nhìn ánh mắt chém giết giữa hai người, Diệp Ly bất đắc dĩ mở miệng đánh gãy, “Đồ thì vẫn nên đợi Mặc Cảnh Lê đưa tới rồi nói sau. Đại ca, Tu Nghiêu, chúng ta có nên nói đến chuyện người trong Ly thành này không?”
Từ Thanh Trần cũng không muốn giằng co với Mặc Tu Nghiêu về chuyện này tiếp nữa, dù sao mọi người đều bằng bản lãnh của mình, liền suy nghĩ theo lời nói của Diệp Ly, một lúc sau liền nói: “Cho nên, Bắc Nhung muốn nghị hòa với chúng ta, tốt nhất có thể kết minh cùng đối phó với Tây Lăng và Gia Luật Hoằng? Gia Luật Dã cho rằng người của Định Vương phủ đều là người ngu sao?” Nếu là lúc trước, thì đề nghị này của Gia Luật Dã vẫn có thể tin mấy phần. Nhưng sau khi Mặc gia quân chiếm lĩnh Hoàng thành Tây Lăng, thì những nơi giáp biên giới với Bắc Nhung trước đây cũng đã thuộc về Định Vương phủ. Nói cách khác, tạm thời, Bắc Nhung và Tây Lăng căn bản không có xung đột gì. Tục ngữ nói, xa giao gần phạt (ở xa thì kết giao, ở gần thì chinh phạt). Gia Luật Dã lại chọn một còn đường riêng ngược lại mà đi, căn bản không có chút ý nghĩa nào, cũng không có lợi gì với Bắc Nhung.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cũng không phải đã xem tất cả chúng ta là người ngu sao? Ta đoán chủ ý ngu ngốc như vậy cũng không phải chính Gia Luật Dã tự nghĩ ra được. Có điều, mùa hè năm nay, Bắc Nhung bị hạn hán, nhưng hết lần này tới lần khác, vùng đất phương Bắc mà bọn chúng chiếm lĩnh lại vừa mới trải qua chiến loạn, lương thực không còn được một phần. Gia Luật Dã muốn giao dịch với Định Vương phủ cũng không khó hiểu. Nếu hắn ta có thể khống chế lương thảo của Bắc Nhung, thì trong trận tranh phong với Gia Luật Hoằng, ngay lập tức hắn ta có thể chiếm được ưu thế.”
“Đáng tiếc, Vương gia đã quyết định giúp Gia Luật Hoằng rồi.” Từ Thanh Trần mỉm cười nói.
“Có tính toán như thế nào, thì Gia Luật Hoằng cũng xem như là con rể của Trung Nguyên chúng ta, chỉ cần công chúa Dung Hoa vẫn là Thái tử phi, thì Bản vương cũng không ngại giúp hắn ta.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Từ Thanh Trần nhướng mày, “Đây là điều kiện của đệ dành cho Gia Luật Hoằng?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Loại chuyện này, trong lòng mọi người hiểu là được rồi, nói ra sẽ không vui.”
Từ Thanh Trần gật đầu, “Vậy Bắc Cảnh thì sao? Hách Lan Vương hậu chống lại Nhậm Kỳ Ninh, có nắm chắc không?”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Chỉ bằng việc đến bây giờ mà Nhậm Kỳ Ninh còn chưa nhìn ra bộ mặt thật của Hách Lan Vương hậu, thì muội cảm thấy có thể đánh cược một lần.” Dù sao thua cũng không tổn thất gì. Từ Thanh Trần gật đầu, vừa suy tư vừa nói: “Như vậy phải đề phòng Gia Luật Dã và Nhậm Kỳ Ninh thật sự liên thủ rồi.” Lúc trước, khi hai phe kết minh chỉ vì để đánh hạ Sở kinh nên mới tạm thời hợp tác. Một khi đánh hạ Sở kinh thì sớm muộn gì vẫn sẽ trở mặt. Nhưng nếu Mặc gia quân lựa chọn trợ giúp Gia Luật Hoằng và Hách Lan Vương hậu, thì ngược lại liên minh của hai người kia sẽ càng vững chắc hơn.
Mặc Tu Nghiêu nói một cách lạnh nhạt: “Không sao, dù sao. . . Bản vương cũng không có ý định buông tha cho bọn chúng.” Tiến vào trong lãnh thổ của Đại Sở, thì sớm muộn gì đại quân Bắc Nhung và Mặc gia quân cũng sẽ có một trận quyết chiến sinh tử, còn về phần cái tên luôn tâm tâm niệm niệm muốn phục quốc Nhậm Kỳ Ninh kia thì tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Trong lòng đệ có nắm chắc là được rồi. Bên phía Gia Luật Hoằng thì huynh sẽ nói với Nhị thúc, còn bên phía Hách Lan Vương hậu thì phải làm phiền Ly nhi rồi.” Diệp Ly cười nói: “Chuyện trong bổn phận mà thôi, Đại ca nói gì mà làm phiền chứ.”
“Còn Diệp Nguyệt của Diệp gia, các muội định xử lý thế nào?” Từ Thanh Trần nhíu mày hỏi. Với người của Diệp gia, Từ Thanh Trần không có chút hảo cảm nào. Trong đó, đặc biệt nhất là Diệp Nguyệt này, cho dù lúc trước nàng ta bị người khác uy hiếp, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng ta đã từng mưu sát Diệp Ly. Cho dù là thế gia thư hương như Từ gia, thì thân sơ cũng phân chia rõ ràng vô cùng. Trong mắt Từ gia, tất nhiên một sợi tóc của Diệp Ly cũng quan trọng hơn Diệp Nguyệt ngàn vạn lần. Lúc trước đã cho rằng Diệp Nguyệt đã chết thì cũng thôi, nhưng hiện nay người vẫn còn êm đẹp xuất hiện tại Ly thành, hơn nữa lại chưa từ bỏ ý định mà vẫn muốn muu tính tiếp, vậy thì đã không nằm trong phạm vi có thể tha thứ một cách dễ dàng của công tử Thanh Trần rồi. Thậm chí cũng có mấy phần không hài lòng với Mặc Tu Nghiêu khi không xử lý việc này gọn gàng.
Mặc Tu Nghiêu thong thả cười nói: “Không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người xử lý sạch sẽ nàng ta giúp chúng ta thôi.” Trong đôi mắt đang mỉm cười thoáng hiện lên một tia sáng tàn nhẫn, sao hắn sẽ bỏ qua cho người đã từng muốn làm hại A Ly chứ?
Trong một sương phòng hẻo lánh nhất trong Diệp phủ, Diệp Nguyệt thất hồn lạc phách ngồi trên giường xuất thần. Nàng biết rõ, bị Định Vương phủ phát hiện liền có nghĩa là tất cả kế hoạch của nàng cũng đã sụp đổ triệt để. Nhưng nàng thật sự không có cách nào cam tâm, nhiều năm như vậy, nàng chịu bao nhiêu gian khổ mới sống đến ngày hôm nay. Vì tránh né sự truy tìm của Định Vương phủ, nàng nhẫn nại, cẩn thận từng li từng tí để lúc nào cũng không để cho mình lộ ra một dấu vết tương tự như Diệp Nguyệt trước kia. Thật vất vả mới chịu đựng cho tới bây giờ, Diệp Nguyệt hơi hối hận. Nếu lúc trước không nghĩ muốn mưu lợi, nếu mình trực tiếp đi đến Giang Nam, thì có lẽ không chừng đã có thể bình an, có lẽ sẽ không bị người của Thái hậu phát hiện… Chỉ tiếc, bây giờ hối hận thì đã muộn.
“Diệp Nguyệt.” Một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai nàng, Diệp Nguyệt sửng sốt một chút, quay đầu mới nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đang đứng ở cửa.
“Lê Vương, sao ngươi lại ở đây?” Diệp Văn Hoa đã phái người trông coi ở cửa phòng và cửa sân, ngoại trừ mẹ đến đưa cơm cho nàng thì không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào nàng ta đầy lạnh lùng, nói: “Bản vương muốn vào, thì liền có thể vào.” Diệp Nguyệt cười, “Ngươi tới để mang ta rời khỏi đây sao?”
Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào nàng ta, “Thuốc mà ta muốn đâu?”
Sắc mặt Diệp Nguyệt thay đổi, cười nói: “Chúng ta đã nói rồi, sau khi đến Giang Nam. . . Sau khi chuyện thành công thì ta mới có thể cho ngươi.” Mặc Cảnh Lê hất tay lên, quăng mạnh nàng ta lên trên giường, “Ngươi đưa thuốc cho Mặc Tu Nghiêu rồi đúng không?”
Nghe vậy, Diệp Nguyệt biến sắc. Mặc Cảnh Lê liền nổi giận, “Tiện nhân!” Vốn hắn chỉ ôm một tia hy vọng khi đến đây, nhưng khi thật sự nghe được sự thật này thì vẫn không có cách nào nén được lửa giận ngập trời. Tất cả đều bị hủy trong tay tiện nhân này, cũng bởi vì nàng ta tự cho là thông minh, nên hắn phải lấy ra một cái giá lớn hơn dự tính gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần thì mới có thể lấy lại được thứ vốn có thể lấy được dễ như trở bàn tay.
“Lê Vương…” Diệp Nguyệt kêu lên. Mặc Cảnh Lê thật sự đang nổi nóng vô cùng, “Ngươi có biết Mặc Tu Nghiêu yêu cầu ta cái gì không? Là Trấn quốc tứ bảo (bốn bảo vật trấn quốc)! Cũng bởi vì ngươi…” Diệp Nguyệt bị Mặc Cảnh Lê kéo vạt áo lắc lư đến nỗi đầu choáng mắt hoa. Trấn quốc tứ bảo. . . Nàng biết, là bốn món bảo bối trân quý nhất trong Sở cung trước kia. Khi nàng được sủng ái nhất đã muốn nhìn xem, nhưng chỉ mới nói ra một câu “Bảo bối” thì đã bị Mặc Cảnh Kỳ răn dạy lạnh nhạt hơn nửa tháng. Nghe nói ngay cả Liễu quý phi được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ được nhìn thất trân bảo có một không hai này. Mấy bảo bối này không chỉ đại biểu cho giá trị liên thành, mà hơn nữa, còn là thể diện và tôn nghiêm của hoàng thất Đại Sở.
Diệp Nguyệt biết lúc này Mặc Cảnh Lê đang hận mình cực kỳ, nên vội nói: “Lê Vương, ngươi dẫn ta rời khỏi đây đi. Cho dù đã không có. . . Thì ta vẫn có thể giúp ngươi đối phó với Thái hậu…”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh, “Đối phó với Thái hậu? Bản vương cần đích thân ngươi đi sao, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bản vương phát hiện. . . Sở dĩ lúc trước không thể lấy được đồ từ chỗ ngươi, cũng bởi vì đã đối xử với ngươi quá nhẹ nhàng rồi. Bây giờ Bản vương sẽ không lại phạm phải lỗi này nữa, thành thành thật thật nói hết những gì mà ngươi biết ra, Bản vương cho ngươi ít phải chịu khổ một chút.”
“Không có khả năng!” Diệp Nguyệt cắn răng nói. Đây đã là lợi thế cuối cùng cũng là duy nhất của nàng rồi, nếu nói ra thì tử kỳ sẽ thật sự đến. Mặc Cảnh Lê lộ ra một nụ cười tàn khốc, “Không có khả năng? Vậy liền thử gặp người này xem, ngươi còn cảm thấy không thể hay không?” Vung tay lên, hai thị vệ liền dẫn một đứa bé chưa đến mười tuổi vào cửa.
“Hoàng nhi!” Diệp Nguyệt quá sợ hãi, nàng đã giấu con trai vô cùng kín đáo ở ngoài thành, sao bây giờ lại. . .
Mặc Cảnh Lê cười đầy thoả mãn, nói: “Diệp Nguyệt, ngươi đã tự cho là thông minh quá rồi. Ngươi thật sự cho rằng Bản vương sẽ giúp ngươi nâng đỡ tiểu tử này kế vị sao? Con trai của Mặc Cảnh Kỳ, Bản vương hận không thể. . . Gặp một đứa liền giết một đứa! Nàng ta liền giao cho các ngươi, mặc kệ dùng biện pháp gì, phải hỏi ra thứ mà Bản vương muốn.” Nói xong, Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua Diệp Nguyệt một cách đầy chán ghét rồi quay người đi ra cửa.
Trong tiểu viện vắng vẻ vang lên tiếng kêu thê thảm của nữ nhân, chưa đầy nửa canh giờ, thị vệ ở bên trong đã đi ra. Trong phòng, Diệp Nguyệt quỳ dưới đất, trên người đã là vết thương loang lổ, im lặng ôm đứa bé đang hấp hối trong ngực, không nhịn được mà khóc lớn. Giờ khắc này, nàng thật sự đã hối hận. Nếu liền trở về quê của gia tộc, cho dù cả đời nghèo khó thì cũng vẫn tốt hơn bây giờ…
“Nhị tỷ.” Ngoài cửa, Diệp Oánh xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu nhạt đứng đó. Đôi mắt mỉm cười nhìn Diệp Nguyệt, ánh mắt dịu dàng tinh khiết động lòng người.
“Oánh nhi!” Diệp Nguyệt phục hồi tinh thần lại, vội vàng xông tới giữ chặt cánh tay Diệp Oánh, nói: “Oánh nhi, mời đại phu giúp tỷ. Con, con của tỷ bị thương…” Diệp Oánh nhẹ nhàng kéo tay của nàng ta ra, trên khuôn mặt luôn yếu ớt hiện lên một nụ cười lạnh sảng khoái, “Nhị tỷ, Vương gia ra lệnh không cho phép bất kỳ ai mời đại phu, tiểu muội không thể làm chủ được.”
“Oánh nhi…” Thấy rõ trên mặt thần sắc Diệp Oánh, Diệp Nguyệt khiếp sợ nhìn cô em gái luôn nũng nịu yếu ớt của nàng, “Vì sao?”
“Vì sao?” Diệp Oánh cười lạnh, “Nhị tỷ, lúc tỷ muốn trèo lên Vương gia, sao không nghĩ đến vì sao chứ? Ngược lại tỷ đã nói thế nào? Dù sao Vương gia cũng không sủng muội, có tỷ thì còn khả năng sẽ giúp đỡ giúp muội? Tỷ giúp muội cái gì. . . Đoạt phu quân của muội, chính làm giúp muội sao?”
“Tỷ không có…” Diệp Nguyệt nói một cách gian nan, nàng chưa từng nghĩ tới muốn cướp Mặc Cảnh Lê. Đó chỉ là kế thích ứng tạm thời mà thôi. Vì sao muội muội lại không hiểu? “Oánh nhi, van muội, nó là cháu ngoại của muội. Giúp tỷ cứu nó đi…” Trên mặt Diệp Oánh hiện lên một tia oán độc, “Cha của nó giấu con của ta ở đâu? Con của ta còn đang mất tích, nó cũng đi chết đi.” Nói xong, Diệp Oánh đẩy Diệp Nguyệt ra, xoay người đi ra ngoài không chút lưu tình nào.
“Oánh nhi…” Diệp Nguyệt vô lực kêu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn muội ấy đi càng ngày càng xa.