Bà quản gia cầm lấy chìa khóa, nhìn cô bằng ánh mắt có chút khó hiểu.
Cố Lan San nở nụ cười rạng rỡ, đẹp đến mức không có gì sánh nổi. Đối với vẻ mặt sững sờ của bà, cô bình thản nói, “Nửa tiếng sau, bà cầm chìa khóa này qua nhà kính, thả cậu Thịnh ra ngoài!”
Dừng lại một chút, Cố Lan San lại tiếp lời, “Nhớ kỹ, nhất định phải đủ nửa tiếng đó…!”
Hóa ra đây là chìa khóa mở nhà kính trồng hoa!
Hóa ra, không phải cậu Thịnh đang tự kiểm điểm bản thân mà là bị cô San nhốt ở trong nhà kính trong hoa?
Bà quản gia gật đầu, đáp lời Cố Lan San, “Tôi biết rồi, cô chủ.”
Cố Lan San cười khanh khách, kéo cửa xe lên, đạp chân ga, tiếp tục ngân nga câu hát còn bỏ dở, sau đó chạy xe ra khỏi cổng lớn của ngôi biệt thự.
Thật ra, trong lòng cô hiểu rõ, chỉ lần cô vừa rời nhà, bà quản gia nhất định sẽ thả Thịnh Thế ngay lập tức.
Dù sao thì ở trong căn nhà này, tất cả mọi người đều sống nhờ vào tiền bạc của Thịnh Thế, nhất là bà quản gia. Từ nhỏ, bà đã chăm sóc anh, coi anh như con ruột của mình mà nâng nịu, che chở.
Vả lại, cô vốn cũng không muốn nhốt anh quá lâu.
Chẳng qua là cô giận mấy lời của Tô Kiều Kiều hồi xế chiều hôm qua. Tuy cô chán ghét Tô Kiều Kiều, thậm chí ghét lây sang cả Thịnh Thế, nhưng mà… ai bảo Thịnh Thế sinh ra đã có khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt và xuất thân đáng gờm như vậy?
Tối qua, lúc anh nghe điện thoại của cô, hình như anh đang ở giữa buổi tiệc, sau đó còn mua cho cô một xâu chuỗi dạng bình nước tương, chắc là anh chưa kịp làm gì cùng Tô Kiều Kiều, cho nên cô mới nhẹ tay một chút, dùng bướm để trừng phạt anh mà không dùng ong mật.
Nếu không, đám ong mật ấy mà được thả vào, Thịnh Thế chỉ còn nước chết chắc!
Cố Lan San nhớ tới xâu chuỗi dạng bình nước tương, khóe môi có hơi cong lên. Đúng lúc phía trước đang kẹt xe, cô tiện tay thả vô lăng, cầm lấy xâu chuỗi dạng bình nước tương. Quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó lật xâu chuỗi xuống để xem dưới đáy, cô nhìn thấy hai chữ được khắc trên đó.