Quốc vương ở khu vực Hà Trung cấu kết với Đại Thực, điều này nằm trong dự đoán của Lý Khánh An, đối mặt với sự rối loạn trong thế cục của Hà Trung, thái độ thở ơ của Đại Thực mới là làm người ta cảm thấy kỳ lạ, bọn họ nhất định sẽ nắm bắt lấy cơ hội này mà làm cho cục thế thêm loạn ra, có thể khẳng định, cục thế rối loạn của Hà Trung và Đại Thực có quan hệ mặt thiết với nhau.
Trong lòng Lý Khánh An cũng hiểu rõ, Đại Thực xuất binh Hà Trung đã là điều hẳn nhiên, mấu chốt quan trọng là thời cơ mà bọn hắn xuất binh.
Hiện tại Bukhara tuy rối loạn, nhưng bạo động vẫn còn chưa bùng nổ xuyên suốt khắp toàn bộ các vương quốc ở Hà Trung.Nó tạm thời bị quân Đường dùng phương pháp giới nghiêm cưỡng chế mà ngăn chặn lại, một khi xuất hiện bất kỳ tình trạng nào, tỷ như nguy cơ về lương thực ở Samarkand, sẽ lập tức trở thành việc châm ngòi cho cuộc bạo động với quy mô lớn. Căn cứ trên ý này mà nói, hắn kịp thời đến Hà Trung, hoàn toàn là quyết định đúng đắn.
“Đại tướng quân, chúng ta có cần lập tức khống chế bọn họ không? Ý ty chức muốn nói là quốc vương của ba vương quốc.”
Lý Khánh An lắc đầu: “Không nên gấp gáp, nếu chúng ta đã biết bọn họ có ý đồ, sẽ không sợ bọn họ có trở mình lên trời, phái thêm nhiều người giám sát bọn họ. Ngoài ra có thể dùng tiền mua chuộc những người bên cạnh bọn họ, luôn nắm giữ đường đi nước bước của bọn họ, nhất là phải tìm ra đồng lõa của bọn họ, khi thời cơ chín mùi liền thả lưới bắt hết cả mẻ.”
“Ty chức hiểu được, ty chức sẽ đi sắp đặt thật kỹ càng.”
“Chờ một chút!”
Lý Khánh An gọi hắn lại, hắn lấy ra một quyển sổ thật dày, cười nói: “Đây là vạn ngôn thư mà Thôi Càn Hữu trình lên cho ta. về phương án giải quyết vấn đề của Hà Trung, kiến nghị về lâu dài của hắn là dựa trên sự khác nhau về tín ngưỡng, chia làm hai vương quốc, điều này ta không tán thành lắm, nhưng phương án về thời kỳ ngắn hạn của hắn thì ta đồng ý.”
“Đại tướng quân muốn nói là dựa theo cư dân mà phân chia khu vực sinh sống?” La Khải Minh nhớ rõ là ở trên hội nghị, Thôi Càn Hữu từng đề cập qua phương án này.
“Không! Phương án kia đã bị ta phủ quyết, hắn đã thay đổi một phương án mới.”
Lý Khánh An nói: “Hắn đề nghị phân chia ra mà hóa giải, trong Thập Hiệp phái sẽ có phe ngang ngạnh và phe ôn hòa. chỉ cần tìm được thủ lĩnh của hai phe, chúng ta đả kích mạnh vào phe ngang ngạnh, ủng hộ hết mình cho phe ôn hòa. chỉ cần chúng ta thỏa thuận được với phe ôn hòa. sau đó chế ngự hành vi quá khích của Hỏa giáo đồ, ta thiết nghĩ mâu thuẫn sẽ có thể dịu xuống rất nhiều, thế cục cũng sẽ dần dần ổn định trở lại. Đây là một đề nghị rất tuyệt vời, hơn nữa nếu ta đoán không lầm. quốc vương của Đại Thực và Khang quốc cũng nhất định đang tranh thủ lãnh đạo của phe mạnh trong Muslim. cho nên nhiệm vụ của ngươi chính là mau chóng tìm được thủ lĩnh của phe ôn hòa. ta muốn đích thân đàm phán với bọn họ.”
Từ khi quân Đường chính thức giải trừ giới nghiêm, ngoài đường phố chợ lạnh lẽo của Samarkand lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên. đàn ông ùa ra đường, với tốc độ nhanh nhất mà nhắm hướng tiệm bánh và cửa tiệm lương lao đi.
Mười mấy sạp bằng tre bên trong thành cũng đều nhanh chóng xếp đầy hàng dài. Phụ nữ và trẻ con cầm lấy bình đồng. lọ cao sốt ruột ngước nhìn về phía trước.
ở bên bờ sông mặt thủy, lại càng chen chúc đầy những nam nữ đông như mắc cửi tới lấy nước, tiếng người ồn ào, Hỏa giáo đồ và giáo đồ đạo Islam chen chung một chỗ, liên tiếp tranh nhau múc nước ở bên hồ.
Không ít những đứa nhỏ đều nhảy cả xuống sông, vô tư vô lự nô đùa cười to, hưởng thụ ánh mặt trời và tự do, giờ khắc này, sự tranh chấp giữa tín ngưỡng đã không còn là việc quan trọng nữa. sinh tồn mới là điều quan trọng trước tiên.
Trên đường cái người qua kẻ lại, những thương nhân dắt lạc đà đã xuất hiện, từng đội từng đội binh sĩ ở trên đường tuần tra. duy trì trật tự. bọn họ không còn tùy ý can thiệp vào hành vi của dân chúng nữa. chỗ nào cũng có thể bắt gặp được những nơi tụ tập hơn hai mươi người, điều này có ý nghĩa là việc giới nghiêm chính thức hủy bỏ.
Lý Khánh An ngồi trong xe ngựa nhìn các cảnh tượng bền ngoài đầu đường, từng dãy từng dãy những ngôi nhà mái bằng trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau khắp trong thành, khắp nơi đều có thể nghe thấy những tiếng la lo lắng sốt ruột, thỉnh thoảng có thể thấy một đám người trẻ tuổi truy đuổi nhau, tranh đoạt miếng bánh khô kẹp trong ngực.
Tòa thành bị đày đọa bởi sự lo âu, nạn đói và xung đột tôn giáo này, khiến trong lòng Lý Khánh An nặng trịch. Samarkand là tòa thành lớn nhất của khu vực Hà Trung, mà còn hỗn loạn như thế, có thể thấy, những tòa thành nhỏ khác sẽ trở nên đáng lo âu như thế nào.
Lý Khánh An bắt đầu ý thức được sự thỏa hiệp lúc ban đầu của mình là một sai lầm lớn. chính vì hắn muốn ổn định thế cục của lúc đó, bèn bào lưu lại tất cả thế lực, bao gồm các quốc vương của các vương quốc tại Hà Trung, nhưng chính những quốc vương bụng dạ khó lường này làm cho Hội nghị liên tịch trở thành một cái vỏ bề ngoài, khu vực Hà Trung cuối cùng trở thành một nơi quyền lực trống rỗng vô chính phủ, khiến cho thủ lĩnh của các giáo phái có thể nhanh chóng đắp vào chỗ quyền lực bị trống rỗng này, có thể nói, đây là nguyên nhân quan trọng gây ra sự tranh chấp. Nếu muốn thay đổi cục diện này, thì nhất định phải dựng ra một khung sườn quyền lực mới, để cho chính phủ của thế tục lấy được quyền chủ đạo.
Lý Khánh An đang suy xét tất cả các phương án khả thi, hủy bỏ Hội nghị liên tịch, khôi phục quyền tự trị của các vương quốc, thành lập chính phủ thân Đường, Đại Đường chỉ nắm giữ quân đội. đợi khi Đại Đường hoàn toàn khống chế được Hà Trung rồi, mới dần dần thực thi các loại cải cách, không thể nóng vội, Lý Khánh An từ từ tìm được biện pháp lâu dài giải quyết nguy cơ của Hà Trung, phối hợp thêm thủ đoạn ngắn hạn. cục diện hẳn là có thể ổn định lại được.
Lúc này xe ngựa đi qua hoàng cung Khang quốc, Lý Khánh An nhìn tòa cung điện khổng lồ này, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, hắn sớm muộn gì cũng sẽ thu thập cái bọn quốc vương bụng dạ khó lường này.
Ngay tại lúc Lý Khánh An đi ngang qua hoàng cung Khang quốc, ở trong mật thất của hoàng cung, chính vương Sảo Phân của Khang quốc, chính vương Dã Giải của An quốc, chính vương Na Khúc Nhạ của Sử quốc, cùng với đặc sứ Tái Nghĩa Phu (*Saif) của Abu – Muslim mới vừa tới ngày hôm qua. bốn người đang mở cuộc hợp khẩn cấp, thảo luận phương án hành động của bước tiếp theo.
“Các vị, ta muốn báo với mọi người một tin làm phấn chấn lòng người trước, Abu – Muslim tổng đốc đã ở bờ tây sông Amul tập kết bốn vạn đại quân, sẵn sàng vượt qua sông Amul tiến công Hà Trung, thời khắc các ngươi dốc sức vì Abu – Muslim Tống đốc đã đến rồi.”
Tái Nghĩa Phu là một gã đàn ông cao gầy trên dưới bốn mươi tuổi, hắn từng là quan thuế vụ của Đại Thực trú tại Bukhara. đối với tình hình Hà Trung vô cùng rành mạch, bởi vậy hắn được Abu – Muslim lựa chọn, trở thành quan liên lạc của khu vực Hà Trung; thấy ba vị quốc vương không nói một tiếng nào cả. hắn liền cười lạnh nói với Sảo Phân: “Khang quốc quốc vương điện hạ. ngài chẳng lẽ không vì tin tức này cảm thấy phấn chấn sao?”
Sảo Phân âm thầm thở dài một tiếng, đuổi quân Đường đi khỏi thì sao, người Đại Thực cũng sẽ thống trị Hà Trung. Túc Đặc chư quốc chẳng qua là cục bột mì của hai đại đế quốc bọn hắn mà thôi, tùy bọn họ vo tròn nắn dẹp, hồ đi rồi lại có lang sói đến. không có gì khác nhau cả. tụi quốc vương bọn họ đối với bên nào cũng chỉ là con rối cả thôi.
Hắn không dám biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt. liền cố gắng gượng miệng cười nói: “Ta làm sao lại không cảm thấy vui mừng chứ? Quân Đại Thực đến rồi, có nghĩa là ngày mà chúng tôi lật ngược tình thế đã đến. ta nhất định sẽ ủng hộ hết mình.”
“Thế còn hai vị thì sao?” Ánh mắt của Tái Nghĩa Phu lại nhìn về phía chính vương của An quốc và Sử quốc.
Chính vương Sử Na Khúc Nhạ lập tức thể hiện sự ủng hộ của mình, cho dù hắn cũng không thích người Đại Thực, nhưng vẫn tốt hơn là hoàn toàn bị quân Đường tước mất quyền lực.
Nhưng chính vương An quốc Dã Giải lại mặt ủ mày chau, hắn là ở vào lúc Bukhara phát sinh bạo loạn nghiêm trọng trốn ra khỏi thành, đến Khang quốc tị nạn.
Ngày hôm qua hắn nhận được tin tức. hoàng cung của hắn đã bị đốt hủy, tiền của và những vật quý giá trong quốc khố đều bị cướp sạch không còn gì cả. ngoại trừ thê tử nguyên phối và đứa con trai cùng hắn trốn được ra ngoài, còn lại mấy thê tử khác cũng không biết tung tích ở đâu. hiện tại hắn là hai bàn tay trắng.
Trong lòng Dã Giải hối hận vô cùng, có thể nói việc bạo loạn của Thập Hiệp phái ở Bukhara trong một chừng mực nhất định có liên quan đến sự ủng hộ và giựt dây của hắn. nhưng kết quả lại ra ngoài dự đoán của hắn. khi cục thế không thể khống chế được nữa. hắn đã trở thành kẻ bị hại lớn nhất.
Hiện tại Tái nghĩa Phu lại muốn hắn tỏ thái độ, hắn lắc đầu. thở dài nói: “Ta hiện tại cái gì cũng đều không có cả. ta tỏ thái độ thì có ý nghĩa gì?”
“Không thể nói như vậy được.”
Tái Nghĩa Phu vừa cười vừa an ủi hắn nói: “Ngài dù sao cũng là quốc vương của An quốc, tài sản tuy rằng đã không còn nữa. nhưng uy danh của ngài vẫn còn đó, chỉ cần ngài hô hào dân chúng An quốc ủng hộ Đại Thực, kêu gọi bọn họ khởi nghĩa đuổi quân Đường đi, ngài sẽ lập được công đầu. đến lúc đó Tổng đốc nhất định sẽ một lần nữa lập ngài làm quốc vương, cho ngài những ích lợi mà ngài đáng có.”
Tái Nghĩa Phu tính toán rất khôn khéo, nếu quân Đại Thực tiến công Hà Trung, trạm thứ nhất chính là An quốc, mà An quốc còn có ba vạn quân Đường đóng quân, trực tiếp uy hiếp đến việc quân Đại Thực vượt qua sông Amul.
Nếu người An quốc có thể đồng loạt cùng đứng lên chống lại quân Đường, như vậy bọn họ sẽ thay quân Đại Thực tiêu hao một bộ phận sức lực của quân Đường, trở thành một sự cam đoan vững chắc cho việc quân Đại Thực vượt qua sông. Từ góc độ này mà nói, quốc vương An quốc vẫn còn rất hữu dụng.
Dã Giải không thể lựa chọn, hắn đành phải tỏ thái độ nói: “Thôi được! Ta ủng hộ quyết định của tổng đốc Khurasan.”
Tái Nghĩa Phu thấy mọi người đều đã tỏ rõ thái độ, liền vui vẻ nói: “Tốt lắm. cứ quyết định như vậy, ta vừa mới nhận được tin tức, quân Đường đã giải trừ giới nghiêm. như vậy bắt đầu từ bây giờ trở đi, các ngài chia nhau ra liên hệ với các thủ lĩnh của Thập Hiệp phái. Hãy tổ chức bọn họ lại, mười ngày sau. hãy phát động cuộc khởi nghĩa với quy mô lớn, bất luận như thế nào, lần này chúng ta nhất định phải thành công, đến lúc đó sẽ căn cứ theo công lao của mỗi người mà ban thưởng.”
Buổi chiều, có tin tức truyền đến, những chiếc thuyền của đợt vận chuyền lương thực đầu tiên chờ năm vạn thạch lương thực xuất phát từ Cự Chiến Đề đã tiến vào lãnh thổ của Khang quốc, trễ nhất là ba ngày sau. thuyền chờ lương thực sẽ đến Samarkand.
Sau khi nhận được tin tức xác thực này. quân Đường lập tức đưa hết ba vạn thạch quân lương còn tồn trong kho ra ngoài thị trường của Samarkand, dùng cho việc bình ổn giá lương thực. Lương thực trên thị trường tăng lên rõ ràng và tin tức có lợi đó truyền đến, khiến cho mức giá vẫn ở mức cao vọt của Samarkand lập tức bị tụt một cách nhanh chóng, sự vui sướng thay thế cho nỗi lo âu, nhanh chóng truyền khắp toàn thành, tâm trạng bất mãn của mọi người bắt đầu được dịu xuống.
Lúc trời chập choạng tối, La Khải Minh dẫn năm vị Muslim cao tuổi đến lều lớn của Lý Khánh An.