“Ai có thể nói cho tôi biết, đây là sự thật ư?”
…
Những cao thủ vẫn ở lại sân đấu võ đều là cao thủ hàng đầu của Ma Tông, ít nhất đã 40, 50 tuổi, thậm chí còn có cả cao thủ lớn tuổi hơn nữa.
Lúc này, họ đều không nhịn được mà suýt xoa.
Tuy họ đã đoán được Dương Thanh sẽ đánh bại Nhiếp Thu, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt họ, họ đều cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Thanh bước từng bước tới chỗ Nhiếp Thu, nhìn đối phương từ trên cao, lạnh lùng nói: “Ân oán lúc trước được xóa bỏ!”
“Nhưng tôi muốn ông biết, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu sau này ông dám làm hại anh em của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông”.
Anh nói rồi bỗng giậm mạnh vào nền đất cạnh đầu Nhiếp Thu.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất như rung chuyển, nền đất cạnh đầu Nhiếp Thu cũng lõm xuống thành hình dấu chân rất lớn.
Nếu Dương Thanh muốn giết Nhiếp Thu, anh cũng không giẫm xuống đất đâu.
Nhiếp Thu biết Dương Thanh đang cảnh báo mình.
Lão ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, trong mắt không hề có vẻ căm hận, lão ta chật vật nói: “Tôi là người bảo vệ cậu ấy, trước khi thực lực của cậu ấy vượt xa tôi, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, trừ khi tôi chết, bằng không, cậu ấy không bao giờ chết trước tôi!”
Nét mặt Nhiếp Thu hết sức nghiêm túc, giọng nói vô cùng kiên định.
Đây là lời hứa của lão ta với Dương Thanh, cũng là với Mã Siêu.
Lúc này dây thần kinh đang căng lên của Dương Thanh mới hoàn toàn thả lỏng, khí thế của anh lập tức biến mất.
Lĩnh vực ma đạo quanh người anh cũng tan thành mây khói.
Cảm giác mệt mỏi ập tới, khiến Dương Thanh thấy như sắp bất tỉnh.