Nếu tôi chết giống Khuê Cẩm, anh sẽ nhớ tôi chứ?”
Gia Khánh nắm chặt bức thư, ôm lấy cái xác đã cứng và lạnh của nàng, từ từ đi về phía mộ Khuê Cẩm. Đời này kiếp này, y đã phụ tình cảm của Mẫu Đơn, đã không kịp nói lời yêu với Khuê Cẩm. Y sẽ không quay trở lại nơi này cho đến khi giết được Tịnh Đan, y đã hứa như vậy.
Trúc Chi không nỡ làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Gia Khánh. Khi cô nhìn thấy y đang đưa mắt nhìn về nơi xa xăm nào đấy, cô biết anh đang nhớ về quá khứ bi thương nào đó. Điều đó thể hiện quá rõ qua đôi mắt u buồn của y. Lần đầu tiên, cô muốn biết quá khứ của y đến vậy. Rút cuộc Tịnh Đan đã gây ra tội lỗi lớn thế nào mới khiến một thần phán xét trở nên bi thương như thế.
Gia Khánh hít một hơi thật sâu. Y quay sang nhìn Trúc Chi, lúc này cô đang im lặng nhìn ngắm y đầy lo lắng. Y không muốn không khí giữa hai người quá căng thẳng, nhất là sau khi họ vừa hạ được Tịnh Đan. Y tìm cách chọc ghẹo Trúc Chi, y cúi đầu cười nói:
“Cô đến đây vì không tin ta sẽ giết được tên đó ư?”
Trúc Chi lắc đầu, cô xua tay, dường như muốn phản đối kịch liệt ý nghĩa trong câu nói của Gia Khánh. Dĩ nhiên cô không thấy y vô dụng chổ nào cả. Cô tía lia:
“Dĩ nhiên không phải. Ngược lại, tôi rất tin tưởng anh nữa là đằng khác. Tôi tin anh sẽ kết liễu được Tịnh Đan, nhưng tôi không tin gã đó. Một khi thiên la địa võng được giải trừ, gã sẽ tìm cách chạy trốn khi biết Quý Nhậm chết thôi. Đến lúc đó, mọi chuyện trên Thiên giới sẽ không còn là bí mật nữa. Tôi muốn đích thân đến xác nhận gã sẽ chết thôi.”
Gia Khánh mỉm cười, rất muốn đánh lên trán cô một cái. Y còn lạ gì tính cách hay lo chuyện bao đồng của cô nữa. Và rồi y chỉ vừa nhờ ra lời hứa của Trúc Chi trước đó. Rằng cô sẽ kể mọi chuyện cho y nghe. Y hỏi Trúc Chi:
“Lúc nảy cô nói có chuyện sẽ nói cho ta rõ cơ mà.”
Trúc Chi ra hiệu cho Gia Khánh đi theo mình, cô chỉ tay về phía trước, bộ dáng như đang mở đường cho Gia Khánh cùng mình:
“Chúng ta vừa đi vừa nói đi.”
Trúc Chi không giấu Gia Khánh điều gì, duy chỉ có cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa ba người: Cô, Huyết Yêu và Thiên tử được cô giấu kín. Dĩ nhiên cô không quên kể cho y nghe chuyện mình đã giết chết Quý Nhậm ra sao, chuyện mọi người đang lùng sục ả người rắn Cố Nhi và cả chuyện Huyết Yêu đang cố gỡ bỏ thiên la địa võng.
Trúc Chi thuận tay rút cây trâm cài tóc xuống. Cô lo lắng nói:
“Thanh kiếm của Quỷ đang gặp nguy hiểm. Tôi nghĩ Huyết Yêu muốn trở lại Hạ giới nhanh nhất có thể. Tôi nghĩ anh ấy muốn tìm hiểu nguyên nhân sức mạnh của thanh kiếm yếu đi và Nguyên Sâm có phải là kẻ đứng đằng sau chuyện ấy hay không.”
Gia Khánh chỉ tay về phía thiên la địa võng trên cao và Trúc Chi chuyển hướng mắt nhìn nó. Nó đang từ từ biến mất thật. Cô kéo tay Gia Khánh, ép y di chuyển nhanh hơn một chút. Y bối rối nhìn lấy đôi tay nhỏ bé đang cầm lấy bàn tay của mình, hơi ấm từ bàn tay cô len lỏi qua bàn tay y, chạm luôn cả trái tim lạnh lẽo của y. Y không gạt tay cô ra, cứ để mặc cho cô kéo mình về phía chân trời.
Bỗng dưng Trúc Chi ngừng bước chân, có một việc cô rất tò mò, vẫn ngại không dám hỏi thẳng Gia Khánh. Lúc này cô đang ở riêng với y, không việc gì y không bật mí cho cô chuyện xưa cũ, dù sao cô cũng vừa kể rất nhiều chuyện (mà không hề giấu giếm điều gì) cho y kia mà.
Trúc Chi hỏi nhỏ, giọng nửa mong chờ, nửa lại sợ Gia Khánh từ chối trả lời:
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết giữa anh và gã Tịnh Đan đó đã có mối thâm thù đại hận gì hay không?”
Gia Khánh không nỡ từ chối cô mà chọn cách trả lời:
“Chuyện rất dài. Ta cũng muốn kể cho cô khi có cơ hội. Cô chỉ cần biết gã đó đã giết người mà ta yêu quí nhất là được.”
Trúc Chi nghiêng đầu nói:
“Anh không trách tôi tọc mạch chứ?”
Gia Khánh bước đi về phía trước. Trúc Chi vội vã theo sau, cô muốn nghe câu trả lời thật lòng của y. Gia Khánh nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần của cô thì ngừng lại, chờ cô đi lên ngang hàng với mình rồi mới nói:
“Không hề. Đó đều là chuyện đã qua. Ta giết hắn, chắc Khuê Cẩm cũng đã được an ủi rồi.”
“Khuê Cẩm đó là người yêu của anh ư?”
Gia Khánh tránh ánh mắt tò mò của Trúc Chi. Ychỉ ậm ừ:
“Nàng ấy đã từng là người ta yêu, còn bây giờ thì hết rồi, ta không phải kiểu người cứ luyến tiếc quá khứ. Nàng ấy vẫn luôn là người bạn mà ta quý trọng nhất.”
Trúc Chi đưa ngón tay chạm khẽ vào bàn tay của Gia Khánh, cô muốn an ủi người đàn ông trước mặt. Gia Khánh dù sao cũng đã giúp cô giấu kỹ bí mật về thân phận của cô, chưa bao giờ làm khó cô điều gì cả. Y đã đánh mất người mà y yêu nhất, y xứng đáng nhận được lời an ủi của người khác. Nhưng cô biết với tính cách của y, y không muốn ai khác biết chuyện của mình. Vì thế cô định sẽ giữ bí mật nho nhỏ này.
Gia Khánh siết chặt bàn tay Trúc Chi trong lòng bàn tay của mình. Y nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của cô mà không nhịn được rung động. Có phải đây chính là cảm giác mà Mẫu Đơn từng nói đến? Rằng trái tim của y sẽ lại điên cuồng đập loạn một lần nữa, không phải vì Khuê Cẩm mà là vì một người con gái khác? Có điều gì đó thôi thúc y đưa tay chạm lên gò má của cô và y đã làm như thế thật.
Trúc Chi hơi bất ngờ. Cô không biết nên gạt phăng bàn tay lạnh lẽo của Gia Khánh ra khỏi gò má của mình không. Sau đó, cô nhìn trong đôi mắt của y chứa đầy yêu thương nồng nhiệt, y đang nhìn cô như thể nhìn Khuê Cẩm – người mà y yêu. Trúc Chi tự nhủ: Có khi nào Gia Khánh đang lầm tưởng cô là Khuê Cẩm hay không. Vì thế cô đứng im, mặc cho y sờ lấy khuôn mặt mình. Gia Khánh hiểm nhầm Trúc Chi cũng thích sự động chạm nhẹ của y, y liền cúi đầu, chuẩn bị đặt lên môi Trúc Chi một nụ hôn.