Nhiếp Bân vốn không muốn nói cho Nhiếp Sương, nhưng ánh mắt kia của Nhiếp Sương làm hắn không kiềm chế được:
“Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo nói Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trong sơn trang của chúng ta, hiện tại những môn phái kia muốn tìm nó.”
Tại sao Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trong sơn trang?
Lẽ nào nàng ta cho rằng ở trên người mình, cho nên mới tới Bán Nguyệt sơn trang?
Nhiếp Bân thấy sắc mặt Nhiếp Sương không tốt, nhanh chóng hỏi: “Sương nhi, làm sao vậy?”
“Ca…”
Nhiếp Sương cầm tay Nhiếp Bân: “Đây là một cơ hội tốt, chúng ta có thể thừa cơ hội này trốn khỏi sơn trang.”
“Nhưng, nghĩa phụ…”
Chuyện lớn như vậy, hắn sao có thể đi vào lúc này.
“Ca, bỏ qua cơ hội này, cha nhất định sẽ trông chừng muội nghiêm ngặt cho đến khi người kia đến cưới muội, chẳng lẽ huynh muốn nhìn muội gả cho người khác, sau này sẽ không còn gặp lại muội nữa?”
Nhiếp Bân rối rắm: “Muội thu dọn chút đi, lát nữa gặp nhau ở cửa sau.”
…
Nhiếp trang chủ và Thân Minh trở lại phòng khách, lúc này trong phòng khách chỉ có mấy người dẫn đầu của các môn phái, đều nhìn sang các hướng khác nhau, bầu không khí có hơi kỳ quái.
Khi bọn họ tiến vào, có một cái bóng chạy cực nhanh đến bên chân Minh Thù, bàn tay Minh Thù hơi mở ra, cái bóng nhảy về phía trước một chút rơi vào lòng bàn tay Minh Thù. Tay Minh Thù lật một cái, cái bóng rúc vào ống tay áo.
Thú nhỏ tìm một vị trí thoải mái trong ống tay áo Minh Thù liền nằm xuống, sau đó kể lại đoạn đối thoại nó nghe được cho Minh Thù.
Minh Thù suy tư nhìn Thân Minh và Nhiếp trang chủ.
Lật tung toàn bộ sơn trang lên vẫn không có ai tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Đồ ngốc, ngươi không sợ bọn họ tìm được rồi lén giấu đi sao?
“Bọn họ không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển thì giấu kiểu gì?”
Minh Thù thầm cười nhạt: “Ngươi cho rằng trên bìa Ngũ Tuyệt Bảo Điển viết bốn chữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao?”
Thú nhỏ nghi ngờ, không phải sao? Viết cái gì?
“Ngươi đoán đi.”
Ta không đoán.
Thú nhỏ rầm rì, ta biết đồ ngốc ngươi làm sao có thể yên tâm để những người này đi tìm.
Nham hiểm!
Phải nhớ mãn hán toàn tịch của ta.
Quả nhiên, những người đó không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển, bọn họ đem tất cả sách mà họ nghĩ là Ngũ Tuyệt Bảo Điển, đem tất cả đến cho môn phái xem qua.
Rất nhanh, phòng khách liền chất đống không ít sách.
Minh Thù vẫn ngồi như lão thần, thậm chí còn bảo Nhiếp trang chủ dâng trà cho nàng.
“Đều đã tìm qua, không có.”
“Không tìm được.”
Mọi người lần lượt quay về bẩm báo, không ai tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
“Ma đầu, ngươi còn gì để nói?”
Minh Thù uống xong ngụm trà cuối cùng vân vê tách trà, nàng đứng lên đi đến chỗ chất đống sách: “Các ngươi không tìm được là tại các ngươi ngốc thôi.”
Nàng vươn tay rút ra một quyển sách hơi cũ, chồng sách rớt ầm ầm xuống.
Minh Thù giơ sách trong tay lên: “Cám ơn mọi người đã hỗ trợ.”
Mọi người nhìn sách trong tay nàng, trên sách ghi… Thực đơn.
Thực! Đơn!
Hai chữ thật lớn.
“Ma đầu, ngươi không biết chữ sao? Dù không biết bốn chữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển nhưng cái này chỉ có hai chữ, ngươi gạt ai?”
“Gạt ngươi.”
“Ngươi…”
Minh Thù cầm sách về chỗ ngồi, mọi người thấy chữ trên mặt bìa kia bắt đầu nhạt dần, sau đó một xuất hiện hai chữ Ngũ Tuyệt màu vàng.
Không có Bảo Điển, chỉ có hai chữ Ngũ Tuyệt.
Minh Thù cố ý giơ sách cho bọn họ nhìn: “Ta đã nói cho các ngươi biết món đồ chơi này nhất định ở đây, các ngươi không tin, đâu có gì lạ đâu.”
Thật sự là Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Thân Minh nhìn Nhiếp trang chủ.
Nhiếp trang chủ lắc đầu, hắn thực sự không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở Bán Nguyệt sơn trang.
Có người nổi giận, đặc biệt là người tìm được quyển thực đơn này, còn từng xem qua:
“Ngươi cũng không nói chúng ta biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển là một quyển thực đơn!”
Minh Thù cực kỳ vô tội: “Ngươi không có hỏi ta.”
Mọi người: “…”
Ai đoán được Ngũ Tuyệt Bảo Điển là bản thực đơn, cho tới bây giờ không ai nói cho bọn họ biết.
Ngay cả Thân Minh và Nhiếp trang chủ cũng không biết, bọn họ từng xem qua cũng chỉ là nhìn từ xa, bên trên lóe sáng hai chữ Ngũ Tuyệt rất dễ nhận ra.
Chưa từng nghĩ rằng nó sẽ thay đổi.
“Tìm được nó ở đâu?” Có người khẽ hỏi.
“Trong phòng Nhiếp nhị tiểu thư.” Người tìm được sách, trả lời với biểu cảm phức tạp.
“Tại sao lại ở trong phòng Nhiếp nhị tiểu thư?”
“…”
Làm sao bọn họ biết?
