Tiếp lời đưa y đến ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, nói: “Ngươi đến thật tốt quá, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng.”
Vương Hoằng hân hoan nói: “Lưu huynh không cần khách khí, ta đối với huynh thực là bội phục nói không ra lời, có chuyện gì cứ giao phó, ta nguyện tận lực làm thật tốt.”
Lưu Dụ cười: “Ta thực muốn ngươi giúp mấy việc, hôm nay không phải xuất kiếm mà là xuất bút.”
Vương Hoằng cười nói: “Việc đó thực sự là trách nhiệm của ta chứ không ai khác.”
Hai người đối diện cùng cười, tràn ngập giao tình đã từng trải qua lúc vào sinh ra tử.
Vương Hoằng xúc động than: “Sau khi đến Diêm Thành, ta bị hải tặc tập kích trên biển, suýt chút nữa thì mạng này đã ô hô ai tai. Được phong quang như hôm nay, khiến ta có cảm giác giống như đã chết mấy đời rồi lại được phục sinh. Ta thực sự vô cùng cảm kích Lưu huynh.”
Lưu Dụ chuyển hướng sang chính đề nói: “Nhờ Vương huynh đại diện cho ta viết một bản tấu chương lên triều đình, báo cáo quá trình phá giặc cho đến hôm nay, đề nghị triều đình phái người tới xử lý công việc tại khu vực các quận huyện sau khi xảy ra giặc giã. Phương diện từ ngữ thì Vương huynh tùy ý lựa chọn, ta muốn Tư Mã Đạo Tử vô pháp mượn cớ bức bách ta lưu lại.”
Vương Hoằng nói: “Nhào nặn bản tấu chương như vậy chẳng qua là chuyện trong tầm tay, thế nhưng nếu muốn Tư Mã Đạo Tử chịu khuất phục một đạo tấu chương đưa xuống, lại là chuyện tuyệt không thể xảy ra. Mọi người đều biết Hoàng Thượng chỉ là con rối, người nắm thực quyền chính là Tư Mã Đạo Tử.”
Lưu Dụ cười: “Do vậy ta muốn nhờ Vương huynh thân chinh mang tấu chương về Kiến Khang, tặng thêm thủ cấp của Tiêu Liệt Vũ, kèm theo hai tên nữ tặc khác, cố hết sức làm sự tình ầm ĩ, để cả triều đình và dân chúng đều biết. Nếu mà có khả năng nói chuyện, hãy thỉnh lệnh tôn vì ta nói mấy lời công đạo. Hiện tại là lúc chính trị của triều đình đa sự, Tư Mã Đạo Tử rất cần sự ủng hộ của giới cao môn đại tộc Kiến Khang, chỉ cần lời nói của lệnh tôn hợp tình hợp lý, Tư Mã Đạo Tử lại vừa phái nhân mã đến Diêm Thành đối phó ta, đương nhiên phải thuận theo nhân tình, để biểu thị y đối với ta không hề có có dụng ý bất lương.”
Vương Hoằng biến sắc nói: “Ta ngược lại không hề nghĩ tới vấn đề này, nếu quả Tư Mã Đạo Tử phái người đến giết huynh, thì huynh làm thế nào để đối phó?”
Lưu Dụ thần thái ung dung đáp: “Ta chính đang muốn dẫn dụ Tư Mã Đạo Tử phái người đến để cho ta thực tập thuật đánh đao bắn tiễn. Sợ rằng Tư Mã Đạo Tử có nằm mơ cũng không nghĩ đến, ta lại nhanh chóng thu thập được Tiêu Liệt Vũ, khiến toàn bộ âm mưu thủ đoạn của y nhằm đối phó ta tan vỡ. Với tác phong hành sự của y, khẳng định không vì thế mà dừng lại. Ngay lúc ngươi cầm tấu chương đưa đến tay y, một mặt y sẽ tìm cách kéo dài thời gian, mặt khác y sẽ sai sát thủ thích khách đến đối phó ta. Cho nên, đang lúc y bằng lòng phê chuẩn cho ta ly khai, người của y đã đến Diêm Thành, toàn bộ kế hoạch chính là như vậy.”
Vương Hoằng vẫn còn tâm sự lo âu, nói: “Lưu huynh đương nhiên là bản lĩnh cao cường, không sợ cùng bất kỳ người nào đơn đả độc đấu, nhưng mà Tư Mã Đạo Tử tuyệt không cùng huynh bàn luận về quy củ. Cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán chống không được đám đông, hà huống huynh ở ngoài sáng địch trong bóng tối, phạm vào điều đó chẳng phải đem sinh mạng ra mà đánh cược sao?”
Lưu Dụ ung dung trả lời: “Từ khi ta xuất đạo đến nay, có ngày nào mà không phải đem sinh mạng ra đánh cược? Tiểu mạng của ta chính là vốn liếng duy nhất ta có, Vương huynh yên tâm đi! Giảng giải chiến thuật bình luận chiến lược, ta có thể so với bất cứ nhân vật xuất sắc nào. Ta chắc chắn không muốn để người khác tiêu diệt mình, rốt cuộc có ngày bọn ta lại có thể kề vai tác chiến, hoàn thành di nguyện của An công và Huyền soái.”
Vương Hoằng chăm chú nhìn gã một hồi lâu, nói: “Chỉ cần ta đem toàn bộ tình huống nói rõ với gia phụ, gia phụ sẽ biết phải làm thế nào để giúp đỡ Lưu huynh. Ta chỉ cần một canh giờ, là có thể thảo bản tấu chương hoàn chỉnh để Lưu huynh ký tên. Nhưng khi nào thì ta phải lên đường?”
Lưu Dụ đáp: “Vương huynh lập tức lên đường, Hà Nhuệ sẽ phái thuyền đưa Vương huynh quay về Kiến Khang.”
Tôn Ân đứng trên bờ, dõi theo con sóng lớn đập vào bờ đá, làm cho hoa nước bắn lên tung tóe.
Tâm tình y không ai có thể hiểu, cũng không có cách nào nói cho những người thân cận mình nhất. Đối với nhân thế đầy đấu tranh cùng cừu hận, y cảm thấy vô cùng chán ngán. Điều tồi tệ là y nhất định phải tiếp tục toàn diện tham gia trò chơi chiến tranh sinh tử vĩnh viễn không dừng.
Giết Tạ Đạo Uẩn đúng là thủ đoạn bị bức bách bất đắc dĩ.
Y biết rõ Yến Phi và Tạ gia có quan hệ mật thiết, Tạ Huyền lại có ơn với Yến Phi, chỉ có giết Tạ Đạo Uẩn, mới có khả năng bức bách Yến Phi đến cùng y quyết một trận sinh tử.
Sau khi trải qua một thời gian tiềm tu, bắt đầu chớm đạt đến Tiên môn, Thái Dương Chân Hỏa của y đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, chỉ còn thiếu phân nửa Thái Âm Chân Thủy, y sắp có thể một lần nữa hé mở Tiên môn, phá không bay đi.
Y dám chịu bất kỳ sự hy sinh nào, để nắm vững được bí quyết Thái Âm Chân Thủy, mà y biết rõ con đường duy nhất, nhất định là từ trên người Yến Phi mà khám phá bí mật.
Chỉ có trong tình huống đối diện với sinh tử, Yến Phi mới phải hiển lộ bí mật Thái Âm Chân Thủy, cho nên, chuyện y cùng Yến Phi quyết đấu đã ở vào thế buộc phải xảy ra. Nếu có lựa chọn nào khác, y tuyệt không muốn làm hại Tạ Đạo Uẩn, tuy nhiên lý trí của y biết rõ rằng, thế sự nhân gian trước mắt chẳng qua là ác mộng tập thể, hết thảy đều là chuyện không đâu.
Thế nhưng y thủy chung vẫn là con người bằng xương bằng thịt, một ngày vẫn còn tồn tại trong vũ trụ này, ngày đó y vẫn phải sinh hoạt như những người khác, có cảm xúc và ưu phiền.
Cho nên, y không hề muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Tạ Đạo Uẩn. Một nữ tử khí chất u nhã như thế, mà y bình sinh ít thấy, khiến y trong lúc ứng phó cuộc tập kích của Tống Bi Phong đã nhân thế nương tay, không thể một chưởng đánh xuống.
Nàng bị trọng thương là đã thỏa mãn rồi. Chỉ có Yến Phi có biện pháp giúp nàng phục nguyên, do đó, Tống Bi Phong tất nghĩ biện pháp tìm kiếm chàng. Mà Yến Phi nhất định sẽ đi tìm y tính nợ, vì Tạ gia báo thù.
Tự mình không phải vẫn còn tâm trạng thương hương tiếc ngọc ư? Ôi! Vì sao sau khi nắm được bí mật Tiên môn, mình lại trở nên mềm yếu?
Đối với cái chết của Ni Huệ Huy y thủy chung không sao quên được.
Nếu quả thị không hề thụ thương, liệu thị có vượt qua sức công phá mãnh liệt khi tam bội hợp nhất hay không? Tôn Ân ngửa mặt cười dài, phát tiết hết nỗi phiền muộn trong lòng.
Trên thế gian này ngoại trừ Tiên môn, chẳng có chuyện gì khiến y động tâm nữa.
Y toàn tâm toàn ý chờ đợi cuộc chiến lần thứ ba với Yến Phi.
Ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa, hả Yến Phi?
***
Cao Ngạn đến chỗ công trường xây dựng tòa nhà gỗ Đệ Nhất Lâu, thấy Bàng Nghĩa đang ngồi nghỉ bên chiếc bàn tròn lớn.
Cao Ngạn cười nói: “Trông bộ dạng ngươi, bao giờ thì mới hoàn công?”
Bàng Nghĩa lẩm bẩm: “Sang năm mới hãy hỏi ta vấn đề này! Hôm nay ta lựa chọn vật liệu cực kỳ nghiêm nhặt, nếu không ta làm thế nào bàn giao cho Thiên Thiên đây?”
Khuôn mặt tươi cười của Cao Ngạn trở nên u ám, nói: “Ngươi không phải là Yến Phi thì có gì hay ho mà bàn giao cho Thiên Thiên chứ? Hắc! Theo ta thấy! Ngươi đúng là đại ngốc tử!”
Bàng Nghĩa ngắt lời gã cảnh cáo: “Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, trên công trường này mọi người đều nghe ta chỉ huy, phải chăng ngươi muốn ta gọi người tới dùng loạn côn đuổi đi?”
Cao Ngạn cười hô hố nói: “Ngươi hình như chưa biết địa vị ngày nay ở Biên Hoang tập của Cao Ngạn ta, ai dám không nịnh bợ ta. Hà hà! Cẩn thận đấy! Ta không mất công tính toán với loại vô tri ngươi. Không nói chuyện phiếm nữa, đêm nay ngươi có muốn cùng ta lên thuyền đi Thọ Dương không?”
Bàng Nghĩa nhíu mày hỏi: “Năm ngày nữa đoàn tham quan mới nhổ neo đi Thọ Dương, đi sớm như vậy làm gì? Con bà ngươi, ngươi cho rằng ta cũng như ngươi suốt ngày không có việc gì làm, rảnh rỗi chạy rông, ngày nào cũng mở miệng ra là Tiểu Bạch Nhạn, mím miệng lại cũng Tiểu Bạch Nhạn. Ở đây vắng ta là hỏng việc ngay.”
Cao Ngạn lại cười: “Ta đã đoán ngay Bàng đầu bếp ngươi, mẹ ngươi chứ, cứ đáp ứng đi có thể không bắt buộc phải giữ lời hứa đâu.”
Bàng Nghĩa bực bội: “Lão tử nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao nuốt lời? Chỉ không tưởng là đêm nay đã đi. Hai ngày nữa không được à?”
Cao Ngạn nghiêm túc mà nhẹ nhàng nói: “Từ đây đến Thọ Dương, cho dù linh động như Song Đầu thuyền, thuận dòng cũng mất hai ngày, hà huống thuyền tham quan của bọn ta lại cồng kềnh nặng nề. Đến Thọ Dương rồi, khỏi cần làm công tác chuẩn bị sao? Ít nhất cần phải cùng đoàn có cuộc chào hỏi, khiến bọn họ có cảm giác thân thiết giống như tân khách trở về, mọi người đều có giao tình, để thuận tiện tìm ra nguồn gốc bọn họ. Bọn ta tìm kiếm khiếm khuyết trong muôn vàn khiếm khuyết, có cái gì tuyệt không khiếm khuyết nhất định là địch nhân. Minh bạch chưa? Ngươi cho rằng nhận người khai thuyền là chuyện giản đơn à?”
Bàng Nghĩa mỉa mai: “Kết giao tìm kiếm nguồn gốc là trách nhiệm của ngươi, quan hệ cóc khô gì đến lão tử?”
Cao Ngạn hân hoan nói: “Nói hay lắm! Cùng khách nhân thân cận chính là trách nhiệm của bản thiếu gia, thế lẽ nào mua bán tương cà mắm muối, liều lượng các món cao lương mỹ vị, cũng để ta xuất mã hả? Ta làm gì có nhiều thời gian như thế? Nếu chọn sai vật liệu thì bao nhiêu oán trách dành cho ngươi hết.”
Bàng Nghĩa chán nản: “Sớm đã biết nếu không đáp ứng gã tiểu tử ngươi, mãi mãi chẳng có mở đầu tốt lành.”
Cao Ngạn nói: “Mọi người đều vì Biên Hoang tập ra sức, có ai oán trách gì đâu? Đổ Tiên của bọn ta sẽ bồi tiếp ngươi đến chợ Thọ Dương mua sắm mọi thứ, một mặt làm người bảo tiêu cho ngươi, còn có thể đảm bảo không mua phải vật dụng bị nhiễm độc mang về. Hà hà! Nếu như mọi người trên thuyền ăn xong đau bụng tháo dạ, thì chuyến đi của bọn ta liền chấm hết.” Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Bàng Nghĩa còn muốn nói thêm, Diêu Mãnh tức giận hầm hầm đi tới, hét lên từ xa: “Cao thiếu gia! Đại tiểu thư có việc tìm ngươi.”
Bàng Nghĩa ngây người hỏi: “Diêu tiểu tử ngươi từ lúc nào làm cho Cao Ngạn phải chạy trốn thế?”
Diêu Mãnh nắm lấy Cao Ngạn kéo mạnh dậy, không hề nhẹ nhàng đáp: “Thế gọi là lão tử đang nghèo khó, sao không dựa dẫm vào thành công vẻ vang của Cao tài chủ?”
Cao Ngạn chỉ vào Bàng Nghĩa nói: “Ngươi cút mau ra nhà tắm rửa sạch thân thể, tiếp đó mang theo mấy bộ y phục ra dáng vào, rõ chưa?”
Rồi mới cùng Diêu Mãnh bỏ đi.