“Cậu ta có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thật ư?”
“Chắc chắn tôi đang mơ rồi! Tôi tu luyện suốt 60 năm mới có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cậu ta còn chưa được một nửa tuổi tôi, sao có thể tu luyện nhanh như thế chứ? Những năm tu luyện của tôi thực sự là tu luyện à?”
Sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến rất nhiều cao thủ Ma Tông bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Trước khí thế mà Dương Thanh phóng ra, tuy Nhiếp Thu rất ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Nếu cậu chỉ có chút thực lực ấy, tôi khuyên cậu nên nhận thua thì hơn, tôi sẽ không kìm hãm thực lực khi đánh với cậu đâu, một khi ra tay, tôi sẽ tung đòn mạnh nhất, cậu chắc chắn rằng vẫn tiếp tục à?”
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói năng gì, anh biết nếu chỉ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa thì không có hy vọng nào trong việc đánh bại Nhiếp Thu.
Chỉ có một cách để đánh bại Nhiếp Thu, đó là sử dụng Huyết Chủy.
Huyết Chủy là linh khí, với thực lực của anh bây giờ, cộng thêm linh khí, sức chiến đấu của anh đã rất gần với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Nghĩ đến đây, anh không do dự nữa, bỗng rút Huyết Chủy khỏi vỏ dao bên hông.
“Keng!”
Huyết Chủy rời vỏ, phát ra tiếng kim loại giòn giã.
Trong lúc nhất thời, cả sân đấu võ bị áp lực vô cùng mạnh mẽ bao trùm.
Đây là hiệu quả đặc biệt chỉ có ở linh khí.
“Linh khí!”
Nhiếp Thu nhướng mày, Dương Thanh đã phóng ra khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, giờ lại rút linh khí ra, có lẽ anh thật sự đủ thực lực để đánh với lão ta một trận.
Quả nhiên, sau khi lấy Huyết Chủy ra, khí thế của Dương Thanh lại tăng vọt, lập tức tiếp cận Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Các cao thủ Ma Tông đang có mặt đều hết sức khiếp sợ, việc Dương Thanh có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đã đủ để khiến họ kinh hãi, việc anh phóng ra khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã khiến họ thấy như đang mơ.