Dương Thanh cung kính nói: “Lần trước tiền bối che mặt, nhưng tôi đã nhớ kỹ giọng tiền bối, sao Dương Thanh dám quên đại ân đại đức của tiền bối được?”
Anh nói rồi mới nhìn về phía Mã Siêu đang ngơ ngác: “Lần trước, chính tiền bối Lệ đã ra tay phong ấn Thị Huyết Châu trong người cậu, tạm thời ổn định Thị Huyết Châu, bằng không, cậu đã bỏ mạng vì bị Thị Huyết Châu cắn trả từ lâu rồi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu mới hiểu, thì ra Lệ Trần đã cứu anh ta hai lần, anh ta lập tức cảm kích nhìn về phía Lệ Trần: “Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối!”
Lệ Trần cười ha hả, nói ngay: “Sau này sẽ là người một nhà, không cần thế đâu!”
Dương Thanh lập tức thấy khó hiểu, người một nhà gì chứ?
Còn chuyện gì mà anh chưa biết à?
Lệ Trần cười nói: “Dương Thanh, tôi biết bây giờ cậu đang có rất nhiều điều muốn hỏi, sau khi trận chiến giữa cậu và Nhiếp Thu kết thúc, Mã Siêu sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu”.
Dương Thanh gật đầu, cắn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Không cần biết là vì lý do gì, Nhiếp Thu định lấy mạng anh em của tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt ông ta trả giá đắt!”
Mã Siêu lo lắng nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, anh phải cẩn thận!”
Anh ta có thể hiểu được cơn giận của Dương Thanh, dù sao Nhiếp Thu cũng suýt giết anh ta, tuy bây giờ lão ta đã trở thành người bảo vệ anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý.
Vừa hay, sau khi trận chiến giữa Dương Thanh và Nhiếp Thu kết thúc, anh ta cũng có chuyện muốn nói rõ với Lệ Trần.
Ở sân đấu võ của Ma Tông.
Lúc này, trên sân đấu võ đã đầy ắp cao thủ Ma Tông với đủ cảnh giới.
Trong số đó, còn có không ít người tu luyện ma đạo trẻ mới 20, 30 tuổi.
“Bố, con nghe nói cao thủ khiêu chiến Nhiếp Thu là một thanh niên mới 28 tuổi đúng không ạ?”
Trong đám đông, một cao thủ trẻ tầm 20 tuổi nhìn về phía người trung niên đứng cạnh, dò hỏi.
Cao thủ trung niên gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Là một cao thủ trẻ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nghe nói sức chiến đấu của cậu ta có thể sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.