Ngọn núi này gần như dốc 80 độ, nếu không có thứ gì giúp đỡ, người bình thường không thể vượt qua.
Cho dù Nhiếp Thu là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu muốn dẫn Mã Siêu băng qua ngọn núi này thì không phải khó bình thường.
Dương Thanh bỗng có linh cảm rất xấu.
Nếu Nhiếp Thu muốn trốn khỏi Ma Sơn, việc mang theo Mã Siêu sẽ tạo thành gánh nặng, nếu anh là Nhiếp Thu, chắc chắn anh sẽ giết Mã Siêu.
Nhưng trên đoạn đường này không có dấu vết đánh nhau nào hết.
Có khi nào Nhiếp Thu không rời khỏi Ma Sơn theo đường này không?
“Cậu Thanh, phía trên có hang động!”
Đúng lúc này, Trần Vũ đang tìm kiếm cách đó không xa bỗng hô lớn với Dương Thanh.
Dương Thanh vội chạy tới.
Trần Vũ ngẩng đầu, chỉ vào một hang động cách đất mười mấy mét, nói: “Cậu Thanh, phía trên có một hang động, tôi phát hiện gần đây chỉ có hang động này, có lẽ sẽ có người trong đó”.
Nói đến đây, Trần Vũ bỗng ngập ngừng.
Tầm nhìn ở đây rất thoáng, cũng chưa phát hiện thi thể của Mã Siêu, nếu Nhiếp Thu đã rời khỏi Ma Sơn, chắc chắn lão ta sẽ giết Mã Siêu trước khi đi.
Hang động ở lưng chừng núi này chính là nơi tốt nhất để giấu xác.
Dương Thanh cũng lo lắng về chuyện này, sau khi nhìn thấy hang động, anh không hề do dự, bỗng giậm mạnh chân, cả người bật lên rất cao, anh dùng cả tay lẫn chân, động tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh đã đến hang.
Trần Vũ cũng theo sát anh.
Dương Thanh vừa bước vào hang động thì đã cảm nhận được một hơi thở vô cùng quen thuộc, chính là hơi thở của Mã Siêu.
Trong hang vô cùng lộn xộn, rõ ràng vừa xảy ra một trận chiến dữ dội.
Không những thế, Dương Thanh còn phát hiện rất nhiều vết máu.