Mọi người: “…”
Bọn họ không phải là đã quen biết nhau rồi sao?
Ai tới nói cho bọn họ biết vì sao chuyện này kỳ lạ như vậy!
Thân Minh im lặng, gật đầu với người phía dưới, lúc này mọi người mới tự giới thiệu cực kỳ ngắn gọn.
“Long Hổ Môn, Triệu Kiệt.”
“Phi Tuyết Lâu…”
Từng tên của các môn phái được giới thiệu, Minh Thù cũng không nghe vào tai được mấy người, nhưng chờ những người này giới thiệu xong, thì Hoa quế cao của nàng cũng được ăn gần hết.
Minh Thù cầm đĩa không chống tay lên đầu gối, đầu ngón tay gõ gõ, đĩa không trên tay và đầu gối cùng chuyển động.
“Mục đích ta đến Bán Nguyệt sơn trang…” Nàng nhìn về phía Nhiếp trang chủ.
Nhiếp trang chủ lập tức đề phòng, hắn nghĩ nếu quả thật nàng đến tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển thì sẽ không cho quá nhiều người biết.
Ngũ Tuyệt Bảo Điển, giang hồ ai không muốn?
“Tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
“Phụt.”
Nhiếp trang chủ như bị vả một cái vào mặt.
Đừng nói ở chỗ hắn không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển, cho dù có mà nàng cứ như vậy nói cho bọn họ, điên rồi sao?
Bên dưới “ồ” lên, đoàn người hoang mang.
Nhưng đa số mọi người nghi hoặc, là vấn đề… Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên tay người nào.
Minh Thù làm như không thấy sắc mặt những người đó, hơi phiền muộn đề nghị: “Đáng tiếc, ta tìm rất lâu rồi nhưng cũng không thấy. Hay là mọi người cùng nhau tìm, nhiều người nhiều sức không phải sao?”
“Mộ giáo chủ, ngươi đừng có nói bậy, Bán Nguyệt sơn trang ta không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
Nhiếp trang chủ sợ những người này dời mục tiêu đến Bán Nguyệt sơn trang, lúc này lập tức đứng lên phản bác.
Đầu ngón tay Minh Thù gõ bàn: “Nếu không có, Nhiếp trang chủ sợ cái gì? Để chúng tôi tìm không được sao?”
“Mộ giáo chủ, ta cho rằng ngươi giữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển, sau đó lại tới vu oan Nhiếp trang chủ?”
Minh Thù mỉm cười: “Ta có bệnh sao? Nơi tồi tàn như Bán Nguyệt sơn trang, đáng giá ta phí công phí sức đến vu oan hãm hại sao?”
Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng bệnh không nhẹ.
“Vậy vì sao ngươi biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở Bán Nguyệt sơn trang, còn tốt bụng nói cho chúng ta biết?”
“Ta nói cho các ngươi biết vì ta tìm không ra, muốn các ngươi hỗ trợ tìm xem. Các ngươi có tìm hay không?”
Minh Thù nhướng mày: “Nói nhảm nhiều như vậy, không chừng đã có người chuồn êm ra ngoài tìm.”
Mọi người liền nhìn xung quanh, lúc tới tất cả mọi người đều không đếm đối phương dẫn theo bao nhiêu người, lúc này e rằng sẽ không nhìn ra mất bao nhiêu người.
Trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự ở Bán Nguyệt sơn trang?
Nhiếp trang chủ vội nói: “Mọi người đừng nghe ma đầu kia, nàng muốn gây xích mích ly gián. Thân Minh, ngươi biết Bán Nguyệt sơn trang ta tuyệt đối không có Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
Nhiếp trang chủ chắc chắn Thân Minh sẽ tin tưởng hắn, hoặc là Thân Minh chắc chắn sẽ nói đỡ cho hắn.
“Ta tin tưởng Nhiếp huynh.”
Quả nhiên Thân Minh phụ họa: “Mộ giáo chủ, nếu như Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự trong tay ngươi, ta khuyên ngươi nhanh chóng giao ra đây.”
Thân Minh lên tiếng, những người còn lại tuy còn nghi ngờ nhưng cũng không kích động như lúc nãy.
Địch không động ta động, Minh Thù đổi cách nói: “Được thôi, coi như là ta giấu ở Bán Nguyệt sơn trang đi, tự các ngươi đi tìm đi.”
Khốn nạn!
Mới vừa rồi ngươi còn thề thốt nói rằng Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trong Bán Nguyệt sơn trang, hiện tại liền đổi giọng nói giấu trong Bán Nguyệt sơn trang?
“Lần trước ngươi gạt chúng ta, lần này ngươi còn muốn gạt chúng ta không có cửa đâu!”
“Có cửa sổ cũng được.” Minh Thù mỉm cười.
“…”
Quả nhiên là gạt bọn họ.
“Ma đầu, mau giao Ngũ Tuyệt Bảo Điển ra đây, chúng ta tha cho ngươi một mạng!”
Có người la lên, sẽ có người thứ hai, người thứ ba…
“Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao lại để cho loại tà môn ngoại đạo như ngươi chiếm lấy, nhanh giao ra đây!”
“Giao ra đây!”
“Ma đầu mau giao ra đây.”
Minh Thù thở dài: “Không phải ta đã nói rồi sao, ta giấu ở Bán Nguyệt sơn trang, các ngươi muốn thì tự đi tìm.”
Trẫm nói thật không ai tin, nói láo cũng không ai tin, đám yêu tinh này sao khó hầu hạ như vậy.
Trẫm muốn các ngươi hỗ trợ tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển!
Rất khó sao?
Ồn ào mãi không dứt.
Minh Thù nhìn hoa văn trên đĩa, tiếp tục khuyên: “Thà tin rằng là có, không nên tin là không. Lỡ đâu ta nói thật thì sao?”
Mọi người lại có chút dao động.
“Bắt nàng lại, ép nàng nói ra nơi giấu Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
Người Long Hổ Môn đột nhiên nhào về phía Minh Thù.
“Cẩn thận…”
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, mọi người liền thấy người vừa nhào qua đầu cắm xuống đất.
Máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Dưới đất đầy những mảnh sứ vụn, làm mọi người không dám tiến lên, mọi người nhìn chằm chằm nữ nhân bị mảnh sứ vụn vây quanh.
Nàng mở ngón tay mới khép lại ra, từng mảnh rơi xuống đất càng vỡ vụn nhiều hơn.