Trịnh Mỹ Linh vừa thấy Châu Ngọc Thúy, lập tức nổi giận chỉ muốn tự tay giết chết bà ta cho hả dạ.
Đương nhiên Châu Ngọc Thúy sẽ không thừa nhận, chối đây đẩy: “Con ranh chết tiệt, tao xin tiền mày lúc nào? Mày đang vu oan cho tao! Mày muốn hãm hại tao!”
“Vu oan cho bà?”
Trịnh Mỹ Linh cười lạnh nói: “Bà tưởng tôi ngu xuẩn giống bà sao? Tôi đã dùng điện thoại ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện với bà vào ngày hôm đó, chứng cứ vô cùng xác thực, bà định chối cãi kiểu gì?”
Dương Thanh nhìn sang Châu Ngọc Thúy: “Bà đúng là lòng tham không đáy.
Xin Trịnh Mỹ Linh tám trăm nghìn, nói là phải góp đủ một triệu nhưng bà chỉ mất năm trăm để thuê Hồ Siêu tông bố!”
“Cái gì? Mụ đàn bà khốn kiếp này còn muốn nuốt cả số tiền kia sao?”, Trịnh Mỹ Linh nghe thấy Dương Thanh nói vậy lại càng giận dữ.
Châu Ngọc Thúy nghe Trịnh Mỹ Linh nói đã ghi âm lại, tự biết không thể thoát tội, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.
Tần Thanh Tâm và Tần Y thấy mẹ mình như vậy đều rất đau lòng.
Không phải bọn họ không thể tiếp nhận sự thật Châu Ngọc Thúy sắp phải vào tù mà là vì bà ta đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với bọn họ.
“Tần Thanh Tâm, mày có biết tại sao đến cả con gái của mày tao cũng không tha không?”
Bỗng Châu Ngọc Thúy hung dữ nhìn Tần Thanh Tâm.
Cô không hiểu hỏi lại: “Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?”
Dường như Tần Đại Dũng cũng ý thức được điều gì đó, mặt mày biến sắc nổi giận quát: “Châu Ngọc Thúy, bà câm miệng lại cho tôi!”
“Tần Đại Dũng, chuyện đã đến nước này tôi còn phải giấu diếm làm gì?”
Châu Ngọc Thúy như người điên, há miệng cười lớn, vẻ mặt méo mó.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, Tần Thanh Tâm và Tần Y đều cảm thấy lạ lẫm, giống như chưa từng quen biết người phụ nữ này.
Cười đủ rồi, Châu Ngọc Thúy mới hét lên: “Bởi vì tao không phải là mẹ ruột của mày! Còn mày chỉ là một vật thay thế, đến cả tên mày đang dùng cũng chẳng phải là của mày!”
“Thực ra đối với Tần Đại Dũng, mày cũng chỉ là vật thay thế mà thôi!”
“Bây giờ mày đã biết tại sao tao lại đối xử với mày như vậy rồi chứ? Biết tại sao tao nhẫn tâm đưa Tiêu Tiêu đi rồi chứ?”
“Bởi vì tao không phải mẹ mày! Cũng không phải bà ngoại của Tiêu Tiêu!”
“Vậy nên sự sống chết của hai mẹ con nhà mày liên quan quái gì đến tao?”
“Bị lừa cả một đời, đến tận bây giờ mới biết tao không phải mẹ ruột của mày, tuyệt vọng lắm đúng không? Ha ha ha…”
Châu Ngọc Thúy điên cuồng cười phá lên.
Tần Thanh Tâm chết sững người, ngơ ngác nhìn bà ta.
Tần Đại Dũng giận tới mức cả người đều run rẩy, gào ầm lên: “Câm miệng! Bà câm miệng lại cho tôi! Đồ đàn bà ghê tởm!”
Tần Thanh Tâm chẳng nói chẳng rằng, nước mắt ào ào tuôn rơi.
“Tâm!”
Dương Thanh nhanh tay lẹ mắt vội chạy tới đỡ cô.
Hiện giờ cả người Tần Thanh Tâm mềm nhũn, cạn kiệt sức lực, Dương Thanh mà không đỡ kịp thì cô đã ngã nhào ra đất.
Trái tim đau đớn khiến cô không thở nổi.
“Ha ha ha ha…”
Châu Ngọc Thúy sảng khoái cười lớn: “Tần Thanh Tâm, mày chỉ là một con sâu bọ đáng thương! Đến cả bố mẹ ruột của mình là ai cũng không biết! Thật là tội nghiệp!”
“Tao chưa từng coi mày là con gái ruột.
Đối với tao mày chỉ là cây hái ra tiền thôi! Ha ha ha…”
“Mau dẫn mụ điên này ra ngoài cho tôi!”
Dương Thanh rống lên, ra lệnh cho cảnh sát đứng gần đó: “Xử phạt thật nặng vào!”
“Dẫn đi!”
Cảnh sát dẫn đầu ra lệnh một tiếng, cả Châu Ngọc Thúy và Trịnh Mỹ Linh đều bị đưa đi.
Thế nhưng những lời Châu Ngọc Thúy vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người.
Tần Y òa khóc, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta nhìn Tần Đại Dũng, nức nở nói: “Bố ơi, con và chị không phải chị em ruột sao?”
“Bố nói cho con biết đi, lời mẹ vừa nói đều là lừa gạt chúng con đúng không? Bố mau trả lời đi, mẹ đang nói dối phải không?”
Tần Thanh Tâm đau khổ đến chết đi sống lại.
Tần Đại Dũng ôm đầu, vẻ mặt đau lòng khôn tả.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Tâm và Tần Y, lên tiếng nói: “Chuyện đã đến nước này, đúng là nên nói sự thật cho các con biết!”
– —————————
.