Nhưng Đỗ Bá lại có vẻ không quan tâm, cười híp mắt: “Ta bảo con đi truyền lệnh chủ gia tộc của ta, con cứ đi đi là được rồi, nói linh tinh làm gì thế?”
“Vâng, thưa bố!”
Đỗ Minh Viễn không dám hỏi nhiều nữa, vội quay người rời đi.
Sau khi Đỗ Minh Viễn rời đi, Đỗ Bá mới giải thích cho Đỗ Trọng: “Đội quân bí mật của Võ Tông rất mạnh, một khi để thế lực khác nắm giữ đội quân bí mật này thì sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ cho Võ Tông”.
“Nhưng để lôi kéo yêu nghiệt như Dương Thanh, anh nhất định phải làm thế!”
“Anh có thể cảm nhận được, tuy Dương Thanh đồng ý gia nhập Võ Tông, nhưng thằng bé cũng không có nhiều tình cảm với Võ Tông, bây giờ phải giúp thằng bé tìm thấy anh em tốt thì thằng bé mới có cảm giác mình thuộc về Võ Tông”.
Đỗ Trọng không nói gì.
Đỗ Bá vẫn là Đỗ Bá lúc trước, làm tất cả vì lợi ích của Võ Tông.
Nếu tính mạng của lão ta có thể giúp Võ Tông mạnh mẽ hơn, Đỗ Bá sẽ không bao giờ do dự.
Lão ta là một kẻ mất trí, có thể làm bất cứ chuyện điên cuồng gì vì lợi ích của Võ Tông.
“Tốt bụng nhắc nhở anh, cậu Thanh là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cậu ấy ghét lừa dối nhất, nếu anh muốn cậu ấy gia nhập Võ Tông, thật lòng nghĩ cho Võ Tông, anh nên đối xử với cậu ấy bằng sự chân thành, chứ không phải toan tính”.
Đỗ Trọng nói rồi quay người rời đi.
Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của Đỗ Trọng, cười híp mắt: “Em yên tâm, thằng bé sẽ có tình cảm với Võ Tông thôi!”
“Cậu Thanh, phía trước chính là hẻm Nhiên Thiêu”.
Trần Vũ đang lái xe chợt nói.
Lúc này Dương Thanh đang nhắm mắt tu luyện mới mở mắt ra, hồi nãy trên đường đi, anh vẫn luôn tu luyện.
Chuyến đi đến Ma Sơn lần này khiến anh nhận ra, tuy anh có cảnh giới rất cao trong số những người đồng trang lứa, nhưng vẫn thiếu rất nhiều, nếu anh đủ mạnh, sao Mã Siêu lại gặp chuyện đây?