Nghe thấy thế, Nhiếp Thu lập tức sững sờ, sau giây phút đờ đẫn, lão ta mới kích động nói: “Tông chủ Lệ, tôi đồng ý trở thành người bảo vệ Mã Siêu! Xin tông chủ cho tôi con đường sống!”
“Rầm!”
Nhiếp Thu nói rồi nặng nề quỳ một chân trước Lệ Trần, cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống.
Lão ta đã sẵn sàng cho việc bị giết, nào ngờ Lệ Trần lại đồng ý bỏ qua cho lão ta, thậm chí còn muốn lão ta làm người bảo vệ Mã Siêu.
Lão ta định ra tay với Mã Siêu để cướp của, nào ngờ sau khi bắt cóc Mã Siêu, lão ta lại gặp phải phiền phức lớn như thế.
Nếu biết sớm thì lão ta đã không nảy ý xấu rồi.
Bây giờ lão ta đã biết người anh em tốt kia của Mã Siêu yêu nghiệt đến mức nào, còn biết Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, lão ta không còn bất cứ ý đồ gì nữa.
Trên con đường võ thuật, trừ tài nguyên tu luyện ra, còn một yếu tố vô cùng quan trọng, đó là quan hệ.
Cùng lúc đó, ở Võ Tông.
Đã hai tiếng kể từ khi Mã Siêu gặp chuyện, trong khoảng thời gian này, người của Võ Tông và Thần Hành Tông đều đang nỗ lực tìm kiếm Mã Siêu, nhưng vẫn chưa có tin tốt gì.
Không riêng gì Võ Tông và Thần Hành Tông, rất nhiều cao thủ ở Ma Sơn cũng đang tự tìm kiếm Mã Siêu, nhằm đạt được đan dược từ hai thế lực hàng đầu.
Ở Võ Tông, trong một căn biệt thự xa hoa, Dương Thanh đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, sắc mặt vô cùng u ám.
Đến giờ anh vẫn chưa có tin gì về Mã Siêu, chỉ biết Mã Siêu đang ở cùng cao thủ tên Nhiếp Thu kia, không rõ sống chết.
Trong lúc anh đang lo lắng, Đỗ Trọng vội bước vào.
“Có tin gì không?”
Dương Thanh vội bước lên trước, nhìn về phía Đỗ Trọng.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Thanh, Đỗ Trọng cảm thấy rất hổ thẹn, ông ta lắc đầu: “Vẫn chưa có tin gì của cậu Siêu, nhưng cậu yên tâm, Võ Tông đã cử tất cả cao thủ ra ngoài tìm kiếm cậu Siêu rồi, bên Thần Hành Tông cũng đang ráo riết tìm kiếm, chắc chắn chẳng mấy nữa sẽ thấy cậu Siêu thôi”.