Cho nên, cho dù là bỏ thêm tiền mà mua được đan dược cấp bậc Chủ Lô, loại đan dược có tiền cũng không mua được, đối với đệ tử nội môn mà nói hoàn toàn có thể thừa nhận.
Phương Mộc nổi giận!
Hắn chẳng những giận đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, mà còn giận dược đồng của Đan Đông nhất mạch, do bọn họ đã truyền ra việc chấn động trong ngày Mạnh Hạo thi thăng chức đan sư. Dần dần, cái tên Phương Mộc, ngay cả mấy lão già của Tử Vận Tông cũng nghe được, khiến bọn họ đều chú ý tới việc này.
Mà vào lúc này, có không ít đan sư ở Đan Đông nhất mạch không cam lòng, tiêu phí một cái giá rất lớn để mua được một số đan dược trong tay người nhờ Mạnh Hạo luyện đan, bắt đầu nghiên cứu, để rồi sau đó, chấn động đã tăng lên theo số lượng đan sư tham dự nghiên cứu. Đến cuối cùng, cho dù Mạnh Hạo tăng giá cao tới đâu, nhưng danh sách người mua và các đan loại đan dược chỗ Bạch Vân Lai càng ngày càng nhiều.
Hắn ở trong khoảng mấy tháng này cũng đạt được ước chừng mấy trăm phương thuốc dân gian, linh thạch càng có thể nói là chảy vào cuồn cuộn, thêm vào đó là vô số đan dược bị hắn cắn xén, khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy cực kỳ hưng phấn gần như đã không có thời gian dành cho chính mình. Mỗi ngày luyện đan, lúc nào cũng luyện đan, linh lực trong cơ thể khô kiệt thì nuốt đan khôi phục. Ngắn ngủn mấy tháng, trong quá trình luyện đan toà đạo đài thứ sáu của Mạnh Hạo cứ thế mà đã mở ra một nửa.
Có thể tưởng tượng ra được, mấy tháng này, hắn làm việc cật lực như thế nào…
Cho đến khi Mạnh Hạo cảm thấy thật sự là không thể hoàn thành được số lượng đan dược đặt hàng lập tức quyết đoán, nói với Bạch Vân Lai tuyên cáo cho bên ngoài biết mỗi ngày chỉ luyện ba lô đan, tuyệt đối không hơn.
Chuyện này không có cách nào khác để giải quết buộc Mạnh Hạo phải nghĩ đến phương pháp này. Quy tắc vừa thiết lập, dựng sào thấy bóng, lập tức có không ít sự bất mãn, thậm chí không tiếc lời chửi rủa hắn. Tuy nói như thế, nhưng cho dù mỗi ngày ba lô đan, hắn cũng không có một ngày rảnh rỗi, mà nguy hại hơn cả là để có thể kiếm được một suất luyện đan, đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch lập tức thi triển rất nhiều thủ đoạn.
Danh tiếng Phương Mộc, triệt để quật khởi ở trong Tử Vận Tông, đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, dĩ nhiên không người không biết Phương Mộc, đan sư của Đan Đông nhất mạch cũng đồng dạng như vậy, đối với cái tên Phương Mộc vừa mới tấn chức đan sư hơn nửa năm, mấy ngày này như sấm bên tai.
Đệ tử nội môn cùng đan sư còn như thế, thì càng không cần phải nói tới ngoại môn của Tử Khí nhất mạch cùng dược đồng của Đan Đông nhất mạch, bốn chữ Phương Mộc đan sư, như một cỗ cuồng phong quét ngang, ở trong hàng ngũ đệ tử Tử Vận Tông, danh khí càng ngày càng cao.
Vì vậy đối với con người Phương Mộc, có đủ loại suy đoán, trong đó nhiều nhất là tính cách hắn cổ quái, rất ít nói, không muốn cùng ngoại nhân tiếp xúc, cơ hồ đã trở thành nhận định của đại đa số mọi người. Bởi vì cho dù đã nổi tiếng đến trình độ này, nhưng ngay cả bộ dáng của Phương Mộc như thế nào cũng có rất ít người biết được.
Hết thảy mọi chuyện nhờ luyện đan, đều là Bạch Vân Lai phụ trách, mà Phương Mộc ở đây, tuy ngoại nhân đều biết được kỳ danh, nhưng lại không thể nhìn thấy, hơn nữa Đan Đông nhất mạch có tính đặc thù, nên đệ tử Tử Khí nhất mạch không thể xâm nhập, kể từ đó, Phương Mộc ở trong mắt đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch càng lúc càng thần bí.
Nhất là quy tắc, mỗi ngày ba lô đan, đồng dạng có thể so với cấp bậc Chủ Lô đan sư, tất cả mọi điều, trong lúc vô hình đều khiến cho cái tên Phương Mộc, ở trong Tử Vận Tông, càng ngày càng thêm thần bí.
Thậm chí lúc trước hắn luyện chế đan dược, bởi vì quy củ mỗi ngày ba lô, rõ ràng sẽ gây ra bên trong đệ tử nội môn một hồi giao dịch, giá cả càng lúc càng bị kéo lên.
Giờ này khắc này, ở chỗ sâu trong Đan Đông nhất mạch, có một ngọn núi Tử Sắc, núi này không cao, ở trong dãy núi, phảng phất như bị ẩn dấu đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác ở ngọn núi không cao này, lại tồn tại một cỗ khí thế khó có thể hình dung, rõ ràng thấp bé, nhưng lại là trung tâm của dãy núi.