Hàn Lập lạnh lùng nhìn bốn gã thủ vệ, hơi chút tính toán, thân hình đột nhiên chợt lóe, xuất hiện tại trước mặt mấy người này.
Bốn gã áo trắng kinh hãi, vừa định hành động, nhưng Hàn Lập thân hình lại nhoáng lên, đồng thời xuất hiện bốn ảo ảnh, đồng thời nhẹ nhàng hướng bốn người này vung tay một cái.
Nhất thời, mấy người này đã vô thanh vô tức ngã xuống đất mà chết, trái tim của mỗi người đều cắm một cây băng trùy trong suốt, trên thi thể còn được bao bởi một tầng băng sương màu trắng.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi dùng hỏa cầu đem thi thể hóa thành bụi.
Sau đó hắn nghênh ngang đẩy cửa gỗ, đi vào sân.
Trên đường đi tới, hắn đã dùng thần thức điều tra một lần cả Lý phủ, trong này ngay cả một tu sĩ đều không có, điều này làm cho Hàn Lập yên lòng, sát khí nổi lên.
Xem ra, mệnh của môn chủ Ngũ Sắc môn này nên kết thúc trên tay của mình.
Hàn Lập đã nghĩ kỹ, chỉ cần tiến vào trong viện sẽ giết toàn bộ những người ở trong.
Nếu lưu lại người sống, để tu sĩ Linh Thú sơn tra được mình, việc này không phải là việc đùa được.
Hàn Lập nghĩ vậy, sát khí đầy mặt đi vào trong viện, nhưng sau khi xem rõ ràng tình hình bên trong, người lại ngẩn ra.
Trong viện có một thiếu phụ, đang ôm một tiểu nữ hài hai, ba tuổi, nhẹ nhàng hát ru dỗ dành tiểu nữ hài đi ngủ. Nữ nhân này tuy cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thanh âm cực kỳ hòa nhã trìu mến, cho dù Hàn Lập là ngoại nhân vừa mới vào, đều cũng cảm thấy được tấm lòng yêu thương của thiếu phụ đối với con mình.
Một cảnh tượng như vậy, đúng là ngoài dự kiến của Hàn Lập, làm cho sát khí của hắn bất tri bất giác biến mất hơn phân nửa, có cảm giác tiến thối lưỡng nan.
Nữ nhân này chính là vị phu nhân của Thiếu môn chủ, nhưng là Tôn Nhị Cẩu như thế nào lại không nói cho hắn biết, bọn họ còn có tiểu hài tử a.
Bởi vì khi tiến đến, Hàn Lập không có che dấu hành tung của mình, cho nên tuy thiếu phụ cúi đầu, nhưng vẫn biết có người tiến đến.
Vì thế nàng đình chỉ hát ru, có chút mất hứng nói:
” Không phải nói rồi sao? Để các ngươi đợi ở bên ngoài, không cần tùy tiện đi vào, sẽ làm tỉnh giấc Anh Trữ nhà ta.” Nói xong, thiếu phụ liền lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lại.
Hiển nhiên, nàng nghĩ hắn là một trong bốn thị vệ bên ngoài.
Khi Hàn Lập cùng thiếu phụ xem rõ khuôn mặt của nhau, đồng thời ngạc nhiên kinh hô một tiếng.
” Là ngươi?”
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Sắc mặt thiếu phụ âm tình bất định. Lộ ra khuôn mặt mỹ lệ cực kỳ kinh diễm nhưng có vẻ lo lắng, đồng thời còn lộ ra vẻ kinh hoảng tay chân vô thố, giống như đang cùng người khác vụng trộm rồi bị bắt ngay tại trận, thật sự có điểm buồn cười.
Hàn Lập một chút nụ cười cũng không có, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau cả nửa ngày, Hàn Lập mới trầm muộn thở ra, lạnh như băng nói:
“Ta nên gọi ngươi là Mặc sư tỷ hay là cần phải xưng hộ ngươi là Lý phu nhân đây? Mặc Ngọc Châu sư tỷ!”
Người thiếu phụ này là đại tỷ của ba tỷ muội họ Mặc, là vị tuyệt đại giai nhân năm đó làm cho đám công tử của Gia Nguyên thành thần hồn điên đảo, đến bữa bỏ cơm.
Hiện tại nàng tuy ăn mặc như một thiếu phụ, nhưng dung nhan khuynh thành không có giảm bớt nửa phần, ngược lại lại toát ra một loại mị lực kinh người làm cho nam nhân điên cuồng.
Mặc Ngọc Châu nghe được Hàn Lập nói vậy, sắc mặt tái nhợt vô cùng, thân hình lay động vài cái, thiếu chút nữa mang cả tiểu hài tử trong lòng đồng loạt ngã xuống đất.
“Ngọc Châu! Ta như thế nào lại nghe được thanh âm của ngoại nhân, đang cùng ai nói chuyện sao?”
Có người trong nhà tựa hồ đã nhận ra sự khác thường bên ngoài, một thanh âm làm Hàn Lập có chút quen tai truyền đến.
Tiếp theo cửa phòng mở ra, từ trong phòng có một lão già đầu đầy tóc bạc cùng một thanh niên tầm ba mươi tuổi đi ra.
Thanh niên đúng là thanh niên họ Lý, ban ngày lúc Hàn Lập ngồi ở ” Hương gia tửu lâu” từng có duyên gặp mặt một lần. Mà lão già đầu bạc, râu tóc đều màu trắng, sắc mặt hồng hào, bộ dáng từ mi thiện mục, trông thấy Hàn Lập, trên mặt lóe ra một tia khác thường.
” Người này chính là môn chủ Ngũ Sắc môn?”
Ánh mắt Hàn Lập lạnh như băng liếc nhìn lão già, không khách khí hỏi Mặc Ngọc Châu một câu.
Nhưng là Mặc Ngọc Châu lúc này, còn tâm tư gì để nói lời nào, gắt gao ôm tiểu cô nương trong áo, gắt gao nhìn Hàn Lập, một bộ chết cũng không hở miệng.
“Ngươi là ai? Làm gì phu nhân của ta?” Thanh niên vừa thấy một tên nam thanh niên đứng trong sân, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, sau lại nghe Hàn Lập trực tiếp gọi tính danh của Mặc Ngọc Châu, tức giận tận trời, thân hình nhoáng lên đã nghĩ muốn giáo huấn Hàn Lập một chút.
Nhưng là hắn còn không có di chuyển nửa bước, môn chủ Ngũ Sắc môn bên cạnh liền kéo lại, cực kỳ bình tĩnh nói:
“Từng ấy tuổi rồi, như thế nào còn xúc động như vậy! Người này có thể không một tiếng động xông qua bọn Lý đại liên thủ, khẳng định là không đơn giản, đừng trúng phép kích tướng của người khác.”
Quả nhiên gừng càng già càng cay! Riêng chỉ xem phần tâm tư cẩn mật môn chủ Ngũ sắc môn lần này, đã biết hắn không phải là người bình thường.
Nếu hắn thật sự là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Hàn Lập khẳng định sẽ rất cảnh giới. Nhưng đáng tiếc hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi, cho dù tâm cơ có sâu bao nhiêu, ở trước lực lượng tuyệt đối, cũng căn bản không làm cho Hàn Lập để ở trong mắt.