– Anh làm đau em!
An Tâm hơi thở như hoa lan nói.
– Có muốn bóp vài cái nữa không? Anh thấy em rất thích!
Dương Thần cười xấu xa nói.
An Tâm oán hận lườm hắn một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói:
– Từ từ, em làm một việc trước khi anh động thủ lần nữa.
Dương Thần sửng sốt, đang cao hứng, sao có thể cắt ngang đây?
An Tâm dùng sức lấy hai tay đẩy Dương Thần ra, bĩu miệng nói:
– Anh xoay người sang chỗ khác, đợi em gọi mới được quay lại!
Dương Thần thấy vẻ mặt thành thực của An Tâm, buồn bực không biết cô muốn làm cái gì, nhưng cũng không chống lại ý tứ người phụ nữ của mình, chậm rì rì xoay người.
Chỉ nghe được từ phía sau phát ra tiếng sột soạt, khoảng một phút đồng hồ, mới nghe An Tâm gọi,
– Được rồi! Anh quay lại đi!
Dương Thần thản nhiên xoay người, hai mắt lập tức choáng váng.
Chỉ thấy An Tâm mặc một chiếc áo cưới, hóa thành một cô dâu xinh đẹp. Nhưng khác biệt chính là, Dương Thần có thể rõ ràng nhìn thấy cánh tay như ngó sen, tuyết trắng lộ ra, và xương quai xanh tinh xảo, dưới thân còn có đôi chân trơn bóng, xinh đẹp tuyệt trần…
An Tâm, đúng là cởi áo ngủ, mặc vào một tầng áo cưới.
Áo cưới có nụ hoa, tơ hoa văn các loại được thiết kế ren, khiến toàn thân An Tâm, những nơi cao thấp đều loáng thoáng mê người. hơn nữa vẻ mặt An Tâm còn xấu hổ động lòng người, khiến Dương Thần tức thời quên cả thở.
Trách không được có người nói, phụ nữ mặc áo cưới là thời khắc đẹp nhất của cuộc đời! Dương Thần coi như tin những lời này.
– Ông xã, em đẹp không?
An Tâm xấu hổ gọi một tiếng, vừa nói mặt đã đỏ bừng, gục đầu xuống không dám nhìn Dương Thần.
Trái tim Dương Thần đã nhanh bị hòa tan! Đây không phải là phụ nữ mà là một yêu tinh, nguồn gốc gây nên tai họa… Nhưng kẻ gây tai họa này làm sao lại mê người đến vậy chứ!
– An Tâm cưng yêu à! Đêm nay em không cần ngủ, anh cảm thấy năng lượng của anh rất vô tận nha!
Dương Thần không nói thêm nữa, ôm chặt An Tâm vào trong ngực, nặng nề hôn lên thân cô!
Tuy rằng hai người gặp nhau mới được hai lần, nhưng hai lần đều phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, rất nhanh tiến vào trạng thái triền miên!
Hai người vừa hôn nồng nhiệt, vừa chậm rãi dần bước đến bên giường lớn. Ngay sau đó, Dương Thần nhẹ nhàng nhấc cô lên, ném cô dâu lên giữa giường.
Lúc Dương Thần bổ nhào trên người An Tâm, đôi mắt quyến rũ như tơ của An Tâm cực kỳ động tình, trong lòng vui sướng đúng như người đàn ông trong trí nhớ. Hơn nữa, giờ phút này lại là hoàn cảnh đặc biệt, dưới các loại kích thích, An Tâm đã rất muốn cùng Dương Thần mây mưa.
Một bên Dương Thần hôn qua chỗ xương quai xanh tinh xảo của An Tâm, một bên hàm hồ nói:
– Cưng… Sẽ mặc áo cuới… Anh còn chưa được thử qua chế phục này…
– Umh… Đây không phải là chế phục nha…
An Tâm nhẹ nhàng than thở,
– Đừng sợ phá hư, dù sao cũng là của Liễu gia… Anh muốn… Anh muốn xé cũng không sao…
Câu nói này giống như diêm quẹt hộp dầu, đôi môi, ánh mắt Dương Thần đều đỏ lên.
Xé cũng không sao?
Không rõ lời này có hàm nghĩa thế nào, Dương Thần xem như sống uổng phí bao nhiêu năm lăn lộn như vậy. rõ ràng là xin bạo lực, xin kích thích nha!
Dương Thần ha hả cười tà, hét to “Tiểu nương tử, anh đến đây”, dùng sức đem thân mình bay đến tấm thân non mềm của An Tâm.
An Tâm rất phối hợp cong lên, váy cưới rậm rạp rối bù mang theo một làn gió thơm.
Dương Thần cũng không khách khí, nhìn cái váy trắng trước mắt, hai tay tùy ý hai bên mà kéo xé, lập tức “Xẹt” một tiếng, váy rách thành mấy mảnh.
Trên người An Tâm chỉ còn có một chiếc quần lót màu trắng lộ ra, bao vây lấy cái mông tròn trịa, đẹp mê hồn, hơi nhỏ.
Dương Thần đã đến đỉnh bồng bột, cúi người từ phía sau đè ép lên…
Không bao lâu, chiếc giường lớn trong phòng lung lay kịch liệt, đến mức liên miên từng nhịp, một đợt cao hơn một đợt, lay động lòng người…
Nếu kia là đắc ý vừa lòng, sung mãn cực hạn, suy nghĩ mơ màng đến Liễu Vân, biết cô gái của mình đang ở trong phòng, mà đặc biệt chuẩn bị váy cưới cho cô. Cô lại cùng người đàn ông khác điên cuồng vận động, không chừng có thể tức ói máu.
Vẫn giằng co hơn hai giờ, Dương Thần thấy cô gái dưới thân mình kích thích quá mắt đã sắp trợn trắng… Ngất đi thôi… mới thu hồi điên cuồng, hoang dã, sau khi phát tiết tất cả tích tụ, hắn ôm An Tâm vào trong ngực, nằm xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của An Tâm, gần như qua hồi lâu mới có thể há mồm nói chuyện, đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào ngực Dương Thần,
– Dương Thần… Anh… Anh ức hiếp em…
– Này không phải em muốn sao? Anh xé váy, liều mạng làm việc, đều là vì em đấy!
Dương Thần nghiêm trang nói.
– Em chỉ nói anh có thể xé váy… Anh làm liền hai giờ…
– Có thể em cũng chưa nói dừng lại à. Anh muốn nghe em luôn luôn kêu, đến sau lại kêu cũng không kêu, chắc là em chơi chưa đủ chứ gì?
An Tâm không nói gì, dứt khoát không nói.
Nghỉ ngơi một lát, An Tâm mới nhớ tới, hỏi:
– Dương Thần, anh còn không nói cho em biết, tiếp theo phải làm như thế nào đấy!
Dương Thần không quan tâm, nói:
– Em không cần làm gì cả, ngày mai tiếp tục làm cô dâu là tốt rồi.
– A?
An Tâm hiển nhiên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Dương Thần cười quỷ dị,
– Tóm lại em nên làm cái gì thì làm cái đó, ngày mai lên du thuyền của em, về phần hôn lễ… Chắc chắn sẽ rất đặc biệt…
An Tâm chớp chớp mắt, gặp Dương Thần phải thừa nước đục thả câu, cũng sẽ không hỏi, ngây thơ ngáp một cái, rúc vào ngực Dương Thần.
– Em ngủ, khi em gối đầu, không cho phép nhúc nhích…
Dương Thần kéo chăn xuống, đắp cho An Tâm, sau đó cầm lấy di động ở đầu giường, có một số lạ nhắn tin đến…
“Nhiệm vụ đã được tiến hành thuận lợi.”