Đợi Lý Long Cơ chạy thật xa, Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói: – Ta biết rõ, hiện giờ trong lòng của ngươi, chỉ có mỗi Tiên nhi mà thôi. Ta cũng không trách ngươi đâu… Chỉ huy vọng một đều, ngươi đừng quên ta là được.
– Làm gì có!
Tần Tiêu có chút xấu hổ cười nói: – Không có khả năng! Ta đã đáp ứng ngươi rồi mà, thêm một ít thời gian nữa, ta sẽ đón ngươi trở về.
Thượng Quan Uyển Nhi ưu thương lắc đầu: – Kỳ thật ta biết rõ, mặc kệ ta ở bên cạnh ngươi, nhưng vẫn không thể cùng ngươi gặp nhau, trong lòng ngươi nghĩ đến cái gì nhiều nhất, vĩnh viễn không thể nào là ta. Đây là một sự thật không có cách nào thay đổi được. Tuy rằng ta cũng rất yêu mến Tiên nhi, nhưng mà… Yêu chính là ích kỷ, ta càng thêm hy vọng, trong lòng ngươi nghĩ đến hơn một nửa là ta. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, hoặc nói cho cùng cũng chỉ là hy vọng xa rời mà thôi. Tiên nhi là nữ tử vô cùng tốt, đừng có nói là nam nhân, đến ngay cả ta cùng Mặc Y và Tử Địch, các nàng đều vô cùng yêu mến nàng ấy.
Trong nội tâm Tần Tiêu vừa mới căng thẳng một chút, hiện giờ cuối cũng trầm tĩnh lại: may quá may quá, cuối cùng Thượng Quan Uyển Nhi cũng là nữ tử biết thư đạt lễ, sẽ không giống với người đàn bà chanh chua đại náo hậu viện để tranh giành tình nhân.
– Ngươi cũng nên nói chuyện đi chứ!
Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng dậm chân xuống đất – Sao lại giống với cái đầu gỗ vậy, chỉ để một mình ta nói chuyện là sao?
Tần Tiêu cười ngây ngô vài tiếng ha ha: – Không có gì để nói cả. Uyển Nhi, ta biết rõ tình ý của ngươi đối với ta, ta cũng sẽ không thấy thẹn đối với ngươi nữa. Cũng chỉ một câu nói kia, ngươi có thỏa mãn không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong, nhẹ nhàng tiến đến gần Tần Tiêu vài bước, chậm rãi dựa vào người hắn, rồi khẽ ngầng đầu lên, nhắm mắt lại.
Tần Tiêu cảm giác một hồi hương thơm tươi mát cùng với mùi thơm mê ngươi của cơ thể đang bay vào mũi hắn, không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ hôn một cái ở trên môi nàng.
Âm thanh của Thương Quan Uyển Nhi như nỉ non: – Ta sẽ chờ ngươi, Tần đại ca. Một mực đợi ngươi.
Làm người giỏi cách che dấu tai mắt người ngoài thì sẽ bớt bị chỉ trỏ dòm ngó, Tần Tiêu lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe ngựa màn trướng rủ dài hơi bị phô trương, để Thượng Quan Uyển Nhi đội cái mạn che mặt mà cung nhân hay đeo lúc xuất hành, phủ dài rủ xuống tới cổ, lúc này mới yên tâm dẫn nàng đi về phía Hoàng thành.
Theo như quy củ của triều đình quy định, quan viên từ ngũ phẩm trở lên tam phẩm trở xuống, đều là ngồi trên chiếc xe hơi bị phô trương này. Thời điểm tiến vào Hoàng thành, cũng sẽ hiếm khi bị kiểm tra, Chỉ là bình thường Tần Tiêu không có thói quen ngồi xem mà luôn luôn cưỡi ngựa. Thủ thành vệ binh thấy là xe của đại thần, cũng không dám gặng hỏi gì nhiều, nhìn thoáng qua lệnh bài là liền cho vào thành, cuối cùng cũng bình yên vô sự vào cửa Chu Tước của Hoàng thành.
Tần Tiêu cũng không có dừng lại ở Đông Cung, mà trực tiếp dẫn Thượng Quan Uyển Nhi xuyên qua Cung Thái Cực, tiến tới Đại Minh Cung đi vào trước Trường Sinh Điện. Lúc này phụ trách phòng vệ chính là Vũ Lâm Vệ Kính Uẩn tướng quân, nhìn thấy Tần Tiêu từ phía xa liền chạy tới nghênh đón, cười ha hả:
– Tần tướng quân sao hôm nay có lòng như vậy, đến yết kiến Võ Hoàng phải không?
– Đúng vậy, Kính tướng quân cũng cực khổ quá rồi.
Tần Tiêu nói ứng phó:
– Võ Hoàng đối với ta ân trọng như núi, ta không thường yết kiến để hỏi thăm sức khỏe ngài, trong nội tâm của ta cũng không được thoải mái.
Kính Uẩn nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi đằng sau lưng Tần Tiêu một chút, nhìn xuôi theo cái mạn che mặt nhưng cũng không thấy rõ dung mạo, cố tình hỏi một câu:
– Tần tướng quân đến thăm Võ Hoàng, còn dẫn theo người nữa sao.
– A, là muội muội của ta. Lần trước cùng Võ Hoàng nói chuyện phiếm. Võ Hoàng có nói muốn gặp được nàng, vì vậy hôm nay ta liền dẫn nàng đi theo.