“Mày là Giang Ninh?”
Đồng tử của hai người co lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào Giang Ninh giống như hai con rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi của mình!
Bọn họ đều là người luyện võ, tất nhiên đã nhìn ra được.
Giang Ninh có chút bản lĩnh.
Nhưng không giao đấu thì không biết cụ thể mạnh tới mức nào. Ít nhất từ trên khí tức, bọn họ cảm giác được Giang Ninh… rất yếu!
“Không sai.”
Giang Ninh kéo một cái ghế ra ngồi, vẫy tay bảo nhân viên đứng hết ra sau, để tránh một lát máu lại bắn đầy người họ.
Lâm Vũ Chân thì không ra luôn, Giang Ninh không muốn để cô nhìn thấy những cảnh quá bạo lực.
“Nếu đã thừa nhận, vậy để mạng lại đi!”
Một người trong đó cười lạnh: “Đại ca, để em giết hắn, anh đưa Lâm Vũ Chân đi đi!”
Hai người liếc nhìn nhau, người kia vừa dứt lời đã muốn ra tay!
Nhưng Giang Ninh vẫn ngồi đó, không hề động đậy.
“Hả?”
Hai người kia thấy thế, không khỏi cảnh giác.
Bọn họ lăn lộn trong giang hồ lâu rồi, hành động cẩn thận là thứ quan trọng nhất để bọn họ có thể sống tới ngày hôm nay.
Thấy Giang Ninh không hề căng thẳng và lo lắng, thậm chí trước sau vẫn duy trì vẻ ung dung, khiến cho bọn họ không khỏi hơi nghi ngờ, có phải hắn có sự chuẩn bị nào.
khác hay không.
Nhưng Giang Ninh chỉ vẫy tay bảo thư ký Tiểu Triệu lấy cho hắn một gói hướng dương, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người.
“Chờ đã, các người vừa nói gì?”
Hắn cắn hướng dương, chỉ tay vào hai người: “Một người nói muốn mạng của tôi?”
“Một người nói muốn đưa Vũ Chân đi?”
Giang Ninh gật đầu, đột nhiên bật cười.
“Muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Hai người thấy kỳ lạ, không biết Giang Ninh đang nói gì.
Cái gì mà muốn hán ra tay?
Lẽ nào Giang Ninh cho rằng hẳn ra tay thì có thể thay đổi được gì sao?
Hắn chỉ có thể bị đánh thành một kẻ tàn phế, chết thê thảm thôi!
Còn Lâm Vũ Chân sẽ bị Dương La Lâm chà đạp đến chết!
Đây chính là cái giá mà tập đoàn Lâm thị phải trả khi đắc tội nhà họ Dương!
“Thứ rác rưởi này, tất nhiên không cần đại ca ra tay.”
Đột nhiên, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói kèm theo sự tức giận và sát khí, còn có một chút xem thường.
