Châu Ngọc Thúy vừa khóc lóc vừa kêu gào như một mụ điên.
Mạnh Thiên Kiêu vốn còn cố gắng tìm cách bỏ trốn, lúc này cũng hoàn toàn bối rối.
“Thì ra là như vậy!”
Mạnh Thiên Kiêu bỗng cười lớn: “Thì ra các người đã phục tùng cậu ta từ lâu rồi, chả trách các người lại liều lĩnh dẫn người đến nhà họ Mạnh!”
“Dương Thanh, tôi phải thừa nhận cậu rất tài giỏi! Cậu đã thành công lừa gạt tất cả mọi người!”
“Con trai tôi thua trong tay cậu cũng không oan uổng, đúng là không oan uổng thật mà!”
Mạnh Thiên Kiêu rống to lên, ngược lại lúc này ông ta không còn cố chấp muốn giết Dương Thanh như lúc nãy nữa.
Lúc này, trong lòng chỉ ngập tràn chua xót.
Ông ta biết rõ, quyền thế Dương Thanh đang nắm trong tay hiện nay không hề thua kém nhà họ Mạnh.
Hôm nay ông ta chỉ có một con đường chết!
“Ông muốn làm gì?”
Đúng lúc này Mạnh Thiên Kiêu bỗng nhiên lấy khẩu súng Colt ra, Vương Cường vô thức đứng chắn trước mặt Dương Thanh, hét lên với Mạnh Thiên Kiêu.
Quan Chính Sơn và Trần Hưng Hải thấy thế cũng đồng loạt bước lên che trước người Dương Thanh và Tần Thanh Tâm.
Lúc này, những ông lớn này lại sẵn sàng dùng thân mình để đỡ đạn cho Dương Thanh và người nhà của anh.
Mạnh Thiên Kiêu cười ha ha, đột nhiên giơ súng lên đưa vào miệng mình.
“Đoàng!”
Một tiếng súng giòn giã vang lên, tiếp đó cơ thể Mạnh Thiên Kiêu ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Bọn họ vốn tưởng ông ta dự định giãy dụa lần cuối trước khi chết nhưng không ngờ ông ta lại lựa chọn tự kết liễu.
Tần Thanh Tâm và Tần Y đều sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, một người nắm một cánh tay của Dương Thanh, cả người run lẩy bẩy.
Dương Thanh thờ ơ nhìn Mạnh Thiên Kiêu nằm trong vũng máu, đột nhiên thở dài một hơi: “Đưa thi hài hoàn chỉnh của ông ta về nhà họ Mạnh!”
Lúc này anh bỗng hơi thông cảm cho ông ta.
Mạnh Thiên Kiêu muốn dồn anh vào chỗ chết nhưng ông ta làm vậy cũng vì con trai của mình.
Trong chuyện này đâu thể phân định được ai đúng ai sai cơ chứ?
Thi thể của Mạnh Thiên Kiêu ngã ngay bên người Châu Ngọc Thúy, máu tươi chảy đầy đất.
Cơ thể Châu Ngọc Thúy run rẩy dữ dội.
“Nửa đời còn lại của bà cứ ở trong tù mà suy ngẫm đi!”
Dương Thanh bình tĩnh nhìn Châu Ngọc Thúy nói.
– —————————
.