“Thần Hành Tông đuổi giết ông vì ông đã chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông, nhưng Võ Tông đuổi giết ông, chắc chắn là vì anh Thanh đã biết tôi đang bị ông bắt cóc, nên mới nhờ Võ Tông đuổi giết ông”.
“Tôi khuyên ông, tốt nhất đừng nên làm gì tôi, anh Thanh của tôi không tốt tính lắm, vô cùng bao che, nếu anh ấy biết ông dám làm tôi bị thương, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
“Đương nhiên, ông có thể không tin tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ông, thiên phú của anh Thanh tôi vô cùng yêu nghiệt, giờ mới 28 tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng tôi có thể khẳng định, sức chiến đấu thực sự của anh ấy đã sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
“Với một người có thiên phú yêu nghiệt như thế, ông nghĩ phía sau anh ấy sẽ không có thế lực Cổ Võ hàng đầu nào à? Đúng rồi, có lần, một cao thủ Thiên Cảnh định ra tay với anh ấy, kết quả đúng lúc vị cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm kia chuẩn bị giết anh Thanh, ông ta bỗng bị cao thủ bí ẩn khác tấn công, chết ngay tại trận”.
“Ông đoán xem, rốt cuộc cao thủ bí ẩn ấy là ai?”
Mã Siêu không hề sợ hãi, cũng không coi Nhiếp Thu ra gì.
Anh ta đã bị đối phương vạch trần rằng không phải là người của gia tộc Cổ Võ, chỉ có thể dùng tên Dương Thanh để uy hiếp Nhiếp Thu thôi, lời anh ta nói có thật có giả.
Chính những lời có thật có giả này lại khiến Nhiếp Thu dần tin lời Mã Siêu.
Mã Siêu chợt nói: “Đúng rồi, anh Thanh của tôi tên Dương Thanh, là Vương của Yến Đô!”
Nghe thấy thế, con ngươi của Nhiếp Thu bỗng co lại.
Đây là lần đầu tiên lão ta nghe đến cái tên Dương Thanh, nhưng lão ta biết rõ về danh hiệu Vương của Yến Đô.
Hơn nửa năm trước, Yến Đô tổ chức một cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, người thắng cuối cùng chính là Dương Thanh, anh còn trở thành Vương của Yến Đô nữa.
Người nắm giữ Đế Thôn sẽ có thiên hạ chẳng khác gì truyền thuyết, nhưng Nhiếp Thu biết rõ, truyền thuyết này có độ tin cậy rất cao.
Mà nếu muốn có được Đế Thôn, nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô.
“Là cậu ta à!”
Nhiếp Thu lạnh lùng nói.