Ngay sau đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cao thủ dẫn đầu bay ra xa, đập mạnh vào vách hang cách đó mười mấy mét, hộc máu, còn chưa rơi xuống đất đã mất mạng.
Sau khi cơ thể ông ta rơi xuống đất, ba cao thủ còn lại mới phát hiện, ngực ông ta đã lõm xuống, hay nói cách khác, đối phương đã chết từ khi bị Nhiếp Thu đấm trúng ngực rồi.
“Rầm!”
“Rầm!”
Ba người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Thu đã xông tới trước mặt hai cao thủ, hời hợt tung đòn chí mạng, lại có thêm hai cao thủ bị giết.
Chỉ sau thoáng chốc, đã có ba trong số bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mất mạng.
Nhiếp Thu cố tình để lại người cuối cùng.
Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cao thủ cuối cùng đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Cho ông một cơ hội sống, nói cho tôi biết, tại sao Võ Tông muốn đuổi giết tôi?”
Lúc này, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cuối cùng làm gì còn phong thái của cao thủ nữa, ông ta liên tục run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bốn người họ cũng không phải bạn bè, họ đều là người tu luyện tự do ở Ma Sơn, vì muốn đuổi giết Nhiếp Thu nên mới tạm thời hợp tác.
Nhưng họ đã đánh giá quá thấp thực lực của Nhiếp Thu, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ còn chưa chạm được vào áo Nhiếp Thu thì đã bị lão ta giết mất ba rồi.
Người cuối cùng được lão ta cố tình chừa lại để thẩm vấn.
“Nói!”
Nhiếp Thu tức giận quát, sát khí đáng sợ hơn lan ra từ người lão ta.
“Bịch!”
Cao thủ kia run rẩy, lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Tiền bối Nhiếp, Võ Tông và Thần Hành Tông cùng ra nhiệm vụ đuổi giết ông, chỉ cần giết ông thì sẽ nhận được phần thưởng từ hai thế lực lớn này”.
“Về việc tại sao Võ Tông lại đuổi giết ông, chúng tôi cũng không biết! Chúng tôi chỉ mạo hiểm nhắm vào ông vì muốn có tài nguyên tu luyện thôi”.