Khi chen qua đám đông, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy mắt của rất nhiều nhân loại đều đỏ hoe, những người đó vô cùng phấn khích, thậm chí là cuồng loạn. Trong số đó, nhất định có dân đánh bạc, nhưng nhiều hơn là những con người tràn đầy kỳ vọng, mong chờ một trận thắng lịch sử của nhân loại. Nhưng là, nhân loại có thể thắng được sao? Không có ai chắc chắn điều này. Hơn nữa, niềm tin chiến thắng ngày càng giảm xuống khi quan phương lần lượt đưa ra thông tin chính thức về trận đấu. Dù vậy, nhân loại cũng không nguyện ý từ bỏ dù chỉ có một xíu hy vọng. Bọn họ đã luôn mong chờ điều này, bọn họ thực sự đã chờ quá lâu rồi!
Người duy nhất không căng thẳng có lẽ chính là Đường Tam. Hắn không những không hồi hộp, thậm chí còn có chút hưng phấn. Cảm xúc này đã lâu không xuất hiện, ít nhất là từ khi Mỹ công tử bế quan thì không xuất hiện nữa.
Nhân loại gắn kết có lẽ bắt đầu từ chính trận đấu này. Tổ chức Cứu Thục hy vọng nhất, không phải là muốn đem thành Gia Lý trở thành đại bản doanh của nhân loại sao? Cho nên bọn họ mới không tiếc tất cả đưa Mỹ công tử trở thành Thành chủ. Dẫu biết rõ khả năng thành công không lớn nhưng bọn họ vẫn luôn liều mạng vì điều đó. Như vậy, vì Mỹ công tử, vì nhân loại, vì gắn kết ban sơ này để chiến đội Sử Lai Khắc hoàn thành đi.
Tên Thị Huyết Ma Viên đã đợi sẵn ở đó, thấy năm người Đường Tam đi đến, sắc mặt hắn nghiêm túc đi lên đón, dẫn bọn họ đi tới phòng nghỉ.
Đóng cửa phòng nghỉ lớn lại, tên Thị Huyết Ma Viên trầm giọng nói: “Thay mặt tràng chủ, ta hỏi các ngươi lần cuối cùng, các ngươi thật sự muốn tham gia trận tranh tài này sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Dù sao, sinh mệnh chỉ có một, rất quý giá. Từ bỏ tranh tài, tối đa cũng chỉ hủy hoại thanh danh của các ngươi, cũng không có ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của các ngươi sau lớp mặt nạ nên các ngươi vẫn có thể tiếp tục sống thoải mái. Các ngươi đã thu được chín trận thắng, đây là thành tích tốt nhất trong lịch sử nhân loại rồi.”
Vũ Băng Kỷ bình tĩnh nói: “Đến lúc này rồi, dù biết rõ sẽ chết chúng ta cũng không khả năng rút lui. Đây là lần đầu tiên nhân loại thấy được hy vọng. Nếu như chúng ta tử chiến, ít nhất hạt giống hy vọng vẫn còn tồn tại và cháy rực trong lòng mọi người. Nếu chúng ta không đánh mà lui, như vậy hy vọng sẽ bị dập tắt. Ngươi không phải nhân loại, ngươi sẽ không hiểu được điều này quan trọng như thế nào, đây là sự ủng hộ của rất nhiều nhân loại hy vọng có thể sống sót.”
Tên Thị Huyết Ma Viên nhìn hắn thật sâu rồi nói: “Đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa. Mặc dù chúng ta không cùng một chủng tộc, nhưng việc tới mức này, ta bội phục các ngươi. Các ngươi chuẩn bị đi.” Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay Thị Huyết Ma Viên không còn cung kính như mấy trận đấu trước. Hiển nhiên là hắn không xem trọng chiến đội Sử Lai Khắc có thể sáng tạo kỳ tích. Những lời vừa rồi đều là thật lòng, hắn thật sự không muốn chiến đội Sử Lai Khắc tiếp tục dự thi. Mà lời của Vũ Băng Kỷ đã làm hắn bội phục từ tận đáy lòng.
Vũ Băng Kỷ quay người nhìn bốn người khác, “Hắn nói không sai, hôm nay rất có thể chúng ta sẽ chết, sẽ không cách nào chiến thắng đối thủ. Nếu các ngươi có người nào muốn rời khỏi thì vẫn còn kịp. Dù chỉ còn một người dự thi thì chiến đội Sử Lai Khắc chúng ta cũng không ngã xuống, nhân loại cũng không ngã xuống.”
Cố Lý đôi mắt sáng ngời, hắn cười nói: “Đại sư huynh, lúc vừa mới tới ta thật sự có chút khẩn trương, cũng giống như lần đầu tiên tới đây, ta rất căng thẳng. Ai cũng sợ chết, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng ngươi nói đúng, chúng ta không chỉ đại biểu cho chính mình, mà còn là niềm hy vọng của nhân loại. Huyết mạch của ta đang sôi trào, không phải chỉ là chết thôi sao? Cứ làm đi.” Sự căng thẳng đã hoàn toàn biến mất, trong mắt dường như có hoả diễm đang thiêu đốt.
Trình Tử Chanh đứng người lên, chậm rãi đi tới chỗ Vũ Băng Kỷ.
Nhìn nàng, ánh mắt của Vũ Băng Kỷ trở nên dịu dàng hơn, “Chanh tử, đây là chuyện của nam nhân chúng ta, thật sự không nên…”
Trình Tử Chanh đi đến trước mặt hắn, che lại miệng hắn, cười hì hì nói: “Đừng có chủ nghĩa nam tử a, mặc dù ta rất thích hương vị nam tính khi bọn ngươi theo chủ nghĩa nam tử, nhưng nhân gian có câu ‘bậc cân quắc không thua đấng mày râu’, chúng ta đều là hy vọng của nhân loại, tại sao chỉ có nam nhân các ngươi mới làm được? Nữ nhân chúng ta cũng có thể. Đại sư huynh, ta chỉ muốn nói vài lời trong lòng với ngươi, ngươi có thể cùng ta nói chuyện riêng một chút không?”
“Hả?” Vũ Băng Kỷ giật mình.
“Hắc hắc hắc.” Độc Bạch cách đó không xa cười cười, “Nói cái gì a, Chanh tử, đừng làm loạn ở đây! Ta nói cho ngươi biết, ta đã tính rồi, khí vận hôm nay của chúng ta, chính là đại cát đại lợi.”
Trình Tử Chanh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay lại nhìn Vũ Băng Kỷ, nắm chặt tay áo của hắn, trong mắt có chút khẩn cầu.
Vũ Băng Kỷ hít một hơi thật sâu, đột nhiên mở hai tay ra, dùng sức ôm nàng vào lòng. Đúng vậy, đó là cái ôm không giữ lại chút nào, một cái ôm thật chặt.