Trần Hiếu Minh
Trương Nhất Uy.”
Nguyên Sâm nhìn chăm chăm vào trang giấy rồi phá lên cười thích thú:
“Đội quân nho nhỏ của Huyết Yêu rõ ràng mang trong mình lai lịch không tầm thường. Giá như ta biết chúng giữ bí mật gì thì hay biết mấy. Cái bộ tứ siêu đẳng hẳn không phải dạng tép riu, nếu không Huyết Yêu đâu thể nào coi trọng chúng như vậy. Xem ra ta phải bỏ công sức điều tra về chúng trước.”
Huyết Yêu và Trúc Chi kể tất cả mọi chuyện cho Thiên tử nghe, không hề giấu giếm bất cứ điều gì. Từ việc cứu Trúc Chi và đưa linh hồn của cô sống trong cơ thể Ngân Chi, đến việc họ đã trải qua những chuyện kinh khủng nào. Trúc Chi kể cho thiên đế nghe về Bạch câu hồn, hồn ma dòng họ Lê, kẻ ăn tim, Tố Nga và người đàn bà đi trong mưa, Mộng Quỷ. Cô cũng kể cho ông nghe làm thế nào cô và Huyết Yêu phát hiện ra thân phận của cô, làm thế nào chiến thắng Du Hồn, phát hiện âm mưu của Ưng Thụy và Mạnh Quân.
Huyết Yêu không quên kể về những người được họ cứu sống, trong đó có cả thần lửa, thần phán xét Gia Khánh và tất cả những ai có trong điềm báo mà Trúc Chi nhìn thấy.
Thiên tử nghe vậy liền nói:
“Ta nghĩ con kế thừa khả năng tiên tri hiếm có của Thủy Hà. Cũng chính vì thế con đã nhìn thấy cái chết của ta, đúng chứ?”
Trúc Chi gật đầu:
“Huyết Yêu vừa nghe đã lập tức đi đến nơi của người.”
Thiên tử gật gù cái đầu của mình, tiếp tục nghe câu chuyện của Huyết Yêu và Trúc Chi. Hai người nói đến khan cả giọng mới kể xong câu chuyện li kỳ của họ. Thiên tử im lặng khá lâu. Hiển nhiên ông không ngờ giữa họ lại có vô vàn chuyện lý thú như vậy. Những chuyến phiêu lưu, những vụ án được phá một cách sắc sảo nhờ trí khôn ngoan của Huyết Yêu lẫn những người còn lại trong nhóm.
Thiên tử làm sao ngờ những đám trẻ mười mấy tuổi đầu lại có đầu óc kì khôi như thế. Không những họ suy luận sắc bén, mà còn đập tan bao nhiêu kế hoạch của những kẻ ác độc. Ông càng không ngờ họ lại dũng cảm, nghĩa khí, chính trực, tấm lòng của họ đẹp đến vậy. Thân là một người đứng đầu Tam giới, ông nghĩ ông phải tặng cho mỗi người một phần thưởng.
Huyết Yêu chờ đợi xem phản ứng tiếp theo của thiên đế, chờ xem ông dự định làm gì với tất cả họ, làm gì với một kẻ giấu giếm ông nhiều chuyện như vậy. Nhưng thiên đế không nói gì cả, ông chỉ ngồi đó, nhìn họ rồi lại nhìn khắp nơi trong căn phòng, làm như trong đầu ông đang bận suy nghĩ đến độ không cất được lời nào.
Đột nhiên Trúc Chi ngã xuống sàn, đôi mắt mơ màng, cơ thể nhẹ tênh dường như muốn ngất đi. Huyết Yêu nhanh tay chụp được bàn tay của cô. Hắn kéo cô ngã vào lòng hắn. Hắn rất chắc chắn chuyện cô không bị đả thương ở đâu cả, hắn rõ ràng đã bắt mạch của cô trước đó. Chuyện gì khiến cô ngã lăn ra và ngất xỉu cơ chứ.
Thiên tử ra hiệu cho Huyết Yêu đưa Trúc Chi vào bên trong giường, trong tẩm cung của mình. Hắn không chờ thêm một phút nào nữa mà hành động ngay. Thiên tử nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của hắn thì hơi kinh ngạc. Ông chưa từng có cơ hội nhìn thấy đứa con trai, thường ngày vẫn lạnh lùng, lại mang vẻ một chút lo lắng một chút yêu chiều như thế. Nếu hắn nói bản thân không hề có chút tình cảm nào dành cho cô gái nhỏ trong vòng tayc ủa hắn, ông chẳng thèm tin đâu. Có lẽ đứa con trai này của ông còn chẳng biết đến sự tồn tại của thứ tình cảm đã nảy sinh giữa nó và cô bé ấy.
Một tiếng nói khẽ cất lên:
“Ngọc Điền đại ca, chúng ta sẽ giết cô bé này chứ?”
Cái tên được gọi là Ngọc Điền đang đứng trước một tòa thành cao ngất ngưỡng, một tòa thành có một hàng chữ to được viết bằng chữ Nôm: Núi Thất Diệu. Ngọc Điền cười thích thú, mắt liếc nhìn cái thân xác đang bị trói chính giữa. Gã nói:
“Muốn giải thoát Bạch Kê Tinh phải giết đủ mười hai người từ người già, phụ nữ đến trẻ con. Chúng ta đã đem đầu của chúng đến đây. Cô bé này phải đảm bảo sự sống. Bạch Kê Tinh cần một thân xác con người để nhập hồn. Ngươi biết Bạch Kê Tinh là một trong Thập Nhị Ấn Sát. Chỉ cần giải trừ phong ấn của nó, coi như phong ấn thứ hai bị phá vỡ.”
Có bốn tên khác mặt bộ áo chùng mầu đen, kì bí, trên đầu đội nón lá màu đen che khuất khuôn mặt. Chúng đứng xung quanh một người phụ nữ đang bị trói toàn thân bằng sợi dây ma thuật màu đỏ, sợi dây mà Huyết Yêu vẫn thường dùng trói những sinh vật bóng đêm. Người phụ nữ hoàn toàn còn trẻ, chỉ độ tuổi trăng rằm, đẹp tuyệt trần, thân hình mềm mại, đôi mắt vẫn còn nét kinh sợ tột độ. Rõ ràng cô đã rất hoảng hốt khi bị bắt đến nơi này.
Một tên trong số đó lên tiếng hỏi:
“Chủ nhân không nói cho đại ca biết chúng ta phá vỡ Thập Nhị Ấn Sát để làm gì ư?”
Ngọc Điền vung tay tát mạnh vào má của tên vừa hỏi một cái, cái tát mang theo sức mạnh của gã khiến gò má của tên kia ửng đỏ, máu từ miệng liên tục trào ra. Những tên còn lại vội vàng cúi đầu sợ hãi, không ai dám nhúc nhích, cũng không ai dám nói thêm một câu nào. Chẳng mấy chốc âm thanh duy nhất ngoài tiếng gió rít gào ngoài kia chỉ còn tiếng rên rỉ âm ỉ của tên bị trói dưới kia.
Ngọc Điền trừng mắt nhìn từng tên một, rồi lạnh lùng quát vào không khí:
“Kể từ khi nào một kẻ như ngươi lại dám hỏi về kế hoạch lớn lao của chủ nhân?”
Ngọc Điền không chần chừ thêm phút nào nữa, gã cũng chẳng hơi đâu giải thích về Thập Nhị Ấn Sát mà chúng đang tò mò muốn biết. Gã ném một bao tải lớn ra trước mặt một phiến đá to trước mặt. Thứ rơi từ bao tải của gã là mười hai cái đầu người, máu vẫn còn chưa khô hẳn, máu nhuốm đầy phiến đá ấy.
Cô gái bị trói kêu la inh ỏi, nhưng âm thanh phát ra từ miệng cô chỉ là tiếng ư ử nghe như tiếng động vật bị thương. Cô kinh hoàng nhìn lên thứ đang từ từ xuất hiện từ phiến đá: Một làn khói màu trắng xóa, nó phát ra tiếng rú như một con gà bị cắt cổ. Và đến khi cô kịp nhận ra thứ đó là gì, thứ ánh sáng đó đã trôi vào thân xác của cô.