“Phong điện chủ còn chưa nói xong câu kia là cái gì.”
“Không có gì.”
Minh Thù học theo Nhiếp Sương: “Phong Bắc ca ca, huynh nói muội biết đi mà.”
Phong Bắc nổi da gà: “Ngươi… Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng.”
Hù chết người.
“Không phải nam nhân đều thích nữ nhân nói như vậy sao?”
“Ta không phải loại người tầm thường như vậy.”
Giọng nói Minh Thù khôi phục bình thường: “Vậy ngươi là cái gì?”
Ta đương nhiên là thiên tài.
Lão tử không nói cho ngươi biết.
Phong Bắc khẽ nâng cằm, sắc mặt có chút cao ngạo: “Điện chủ Thất Tinh Điện.”
Minh Thù vòng qua hắn, đi ra ngoài: “Ta là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo đó.”
“Mộ giáo chủ, ngươi không cảm thấy Thất Tinh Điện và Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất có duyên sao?”
“Không cảm thấy.”
Phong Bắc cứng họng, bệnh thần kinh này không trả lời theo kịch bản sao? Đáng lẽ nàng nên hỏi hắn có duyên chỗ nào chứ?
Người như ngươi sẽ không có bạn bè tâm sự.
Càng không có đối tượng, hừ!
Minh Thù rời phòng, nhìn về một chỗ cuối cùng chưa tìm trong Bán Nguyệt sơn trang, im lặng suy nghĩ. Người Nhiếp trang chủ gọi tới bắt nàng có lẽ sắp đến…
Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở chỗ nào?
Tiếng bước chân từ một hướng khác vang lên thì thấy Nhiếp Sương nhanh chóng chạy tới, nhìn qua có chút cấp bách.
Cơ thể nàng ta khựng lại, kinh hãi không thôi: “Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”
Nữ nhân này tại sao ở trong sơn trang?
Gần đây Nhiếp Sương bị nhốt trong phòng, hôm nay khó khăn lắm mới ra ngoài nên không hề biết Minh Thù ở sơn trang.
“Ta tới thăm ngươi.” Minh Thù xoay người mỉm cười.
“Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự không ở chỗ của ta.”
Nhiếp Sương có hơi hốt hoảng hét lớn một tiếng, sau đó nhìn xung quanh một chút không dám la nữa.
“Chớ khẩn trương, ta chỉ tới thăm ngươi một chút.” Minh Thù nói rất ôn hòa.
Thăm mình làm gì?
Đến chê cười mình sao?
Viền mắt Nhiếp Sương hơi đỏ lên, đứng cứng ngắc bên kia không dám nhúc nhích.
Minh Thù xắn tay áo, suy nghĩ có thể đánh thêm một trận nữa: “Nhiếp cô nương, nếu gặp vậy không cần lãng phí.”
Không cần lãng phí cái gì?
Nhiếp Sương cứng đờ lui ra phía sau, thù hận trong mắt nổi lên: “Ngươi đừng xằng bậy, nơi này là Bán Nguyệt sơn trang, chỉ cần ta… Ta la một tiếng, ngươi sẽ bị người khác bắt ngay lập tức.”
“Được.”
Cứ bắt đi, trẫm không để ý.
Giết chết trẫm coi như các ngươi thua.
“Ngươi không được tới…”
“Đừng đụng vào ta…”
…
“Giáo chủ Ngũ Tuyệt.”
Nhiếp trang chủ mang theo vài người vội đến cản lại Minh Thù, chất vấn: “Vì sao ngươi đánh Sương nhi!”
“Ngứa tay muốn đánh nàng ta.”
Sắc mặt Nhiếp trang chủ tái xanh: “Ta mời giáo chủ Ngũ Tuyệt đến, không phải để ngươi tổn thương người nhà ta.”
Minh Thù ném đồ trong tay xuống, nghiêng đầu cười cười: “Nhiếp trang chủ, ta và ngươi nói chuyện thẳng thắn đi.”
Người phía sau căng thẳng, mặt đề phòng, dường như lúc nào Minh Thù cũng có thể ra tay.
Sự thật là Minh Thù không hề có ý đánh người, nàng giơ tay lên vân vê sợi tóc bên tai: “Ta đến Bán Nguyệt sơn trang là đến tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
Nhiếp trang chủ cảm giác mình đang nghe lầm: “Tìm cái gì?”
Minh Thù rất kiên nhẫn lặp lại: “Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
Sắc mặt Nhiếp trang chủ trong nháy mắt đanh lại, sau đó giận tím mặt.
“Tại sao Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở Bán Nguyệt sơn trang, theo như ta biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển hẳn là ở trên người ngươi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì!”
“Đừng có hét!”
Minh Thù khoét khoét lỗ tai: “Hù ta sợ.”
Nhiếp trang chủ: “…”
Sao hắn không thấy nàng giật mình?
“Nhiếp trang chủ, ta thật sự đến tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, ngươi cầm Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao?”
Minh Thù chân thành.
Nhiếp trang chủ: “…”
Dù ta thực sự cầm, sẽ nói ngươi biết sao? Quan trọng nhất là, hắn không có giữ!
Hít sâu một hơi, Nhiếp trang chủ nhanh chóng nói: “Ta nói rồi, Bán Nguyệt sơn trang không có hứng thú với Ngũ Tuyệt Bảo Điển, cũng không có giữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển. Ta mặc kệ Ngũ Tuyệt Thần Giáo từ nơi nào lấy được tin tức này, ta chỉ có thể nói ngươi biết rằng tin tức của ngươi sai rồi.”
Ánh mắt Minh Thù dừng vài giây trên người Nhiếp trang chủ, nàng bỗng nhiên mở miệng:
“Hình như Nhiếp trang chủ rất không thích Ngũ Tuyệt Bảo Điển?”